Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 20



Dù mọi thứ có vẻ suôn sẻ, nhưng chúng ta vẫn cảnh giác. Bởi vì — một vài sự kiện nhỏ có thể thay đổi, nhưng những sự kiện lớn thì không.

"Mệnh trời như trêu đùa bọn kiến dám chống lại số phận."

Ta nói:

“Kiến thì sao? Mẹ kiếp, bà đây cứ muốn chống!”

16.

Chúng ta chuẩn bị kỹ càng cho trận chiến cuối cùng.

Tâm phúc được bồi dưỡng kỹ lưỡng, phiên vương đã bị suy yếu đáng kể.

Ta – Trần Yến Yến – đã hoàn toàn kiểm soát toàn bộ lãnh thổ Lương Quốc.

Nhưng khi ta thử mở rộng lãnh thổ ra ngoài biên giới — một kết giới vô hình ngăn lại.

Tay ta đưa ra bị cắt rách, m.á.u chảy không ngừng.

Lần đầu tiên trong đời — linh hồn của ta bị thương.

sắc mặt Lương Thanh Từ tái nhợt:

“Trần Yến Yến, đừng làm vậy nữa. Nghỉ ngơi đi.”

Lương Thanh Từ đã phải dừng toàn bộ kế hoạch và công việc liên quan đến ta.

Ban đêm, hắn vẫn miệt mài bên đống điển tịch cổ, ánh mắt gầy gò dính chặt vào từng trang đạo kinh, tìm kiếm bất kỳ mẩu tin nào có thể cứu lấy một “linh hồn thành trì” đang rạn nứt từng vết.

“Ngủ đi! Ngủ không đủ sẽ đột tử!”

“Ta thật sự sợ ngươi chưa kịp đánh kẻ địch đã tự ngã gục xuống đất đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta càu nhàu. Nhưng hắn chỉ “ừ” hờ một tiếng, rồi lại tiếp tục lật sách, chẳng khác nào cái máy cày tri thức thời cổ đại. Hắn giống ta của những năm mê điện thoại đến điên đảo: mồm nói sẽ ngủ, tay vẫn lướt tới sáng.

Hắn hỏi:

“Tay đỡ chưa? Mấy bùa đó dùng được không?”

Ta giấu tay ra sau:

“Ổn rồi.”

Nhưng thật ra tay vẫn đang rỉ máu. Hắn lặng lẽ bắt lấy cổ tay ta, cau mày, nắm chặt trong lòng bàn tay run rẩy.

“Xin lỗi.” – một tiếng khẽ, nhẹ mà nặng hơn ngàn quân.

Ta không nói gì. Chỉ thấy thương hắn – một vị vua trẻ đang cõng trên lưng cả đất nước và một người bạn chẳng thể chạm vào.

Từ sau lần đó, hắn bắt ta “điểm danh hàng ngày”. Không phải là công việc hay nhiệm vụ gì, mà là kiểm tra… coi ta còn nguyên vẹn hay không.

“Ngươi đang ép ta chấm công đúng không? Làm cave* bao nhiêu năm rồi, sếp không thấy lương thấp à?”

(*“Cave” là cách ta gọi vui bản thân, như những nhân vật hỗ trợ thầm lặng trong game.)

Hắn chỉ nhẹ giọng:

“Không phải. Ta sợ ngươi lại bị thương mà ta không nhìn thấy.”

“Rồi còn giấu.”

Ta á khẩu. Tự dưng cảm thấy… nóng mặt. Không biết do lửa than trong điện hay do hắn quá thẳng thắn.

May sao sau đó chính hắn cũng ngượng đến nỗi đi tỉa tim nến, giả vờ bận rộn để lẩn tránh ánh nhìn của ta.

Mỗi một lần Lương Quốc diệt vong đều vào năm thứ năm sau khi Lương Thanh Từ đăng cơ.