Phải rồi, chính cái đoạn tường thành mà Bạch Nhược Hoan cứ thích trèo lên nhảy xuống đó. Nơi check-in sống ảo huyền thoại của giới trẻ mê truyện ngược, khung cảnh bi tráng chuẩn tiểu thuyết ngôn tình.
Vừa rồi, ta lén rút vài viên gạch ra, khiến tên khốn ấy bước hụt, ngã lăn lông lốc khỏi thể xác vật lý của ta.
Đi đi, khỏi cảm ơn.
Lần luân hồi này, chẳng hiểu sao không kết thúc sau cái c.h.ế.t của Bạch Nhược Hoan, mà câu chuyện lại… tiếp diễn.
Là một tường thành biết cầu tiến, ta không cam lòng chỉ đứng im một chỗ.
Ta nỗ lực mở rộng tầm ảnh hưởng, tự khích lệ mình tiến hóa trở thành linh hồn của cả một tòa thành trì!
Nhìn lãnh địa của mình ngày một bành trướng, ta không khỏi tự hào, cảm thấy bản thân vô cùng có tương lai.
“Đây là giang sơn trẫm chinh phục vì chính mình!”
Sau khi ta mở rộng thế lực đến toàn bộ hoàng cung, thỉnh thoảng vẫn “tình cờ” bắt gặp nam chính.
Nam chính cặn bã ấy tên là Lương Thanh Từ, hiện đang là hoàng đế của đất nước này. Từ ngày Bạch Nhược Hoan qua đời, hắn chưa từng bước ra khỏi cửa cung lấy một lần.
Ban đầu, ta cũng hăng hái hóng hớt, mong chờ xem hắn có chút hối hận nào không. Nhưng kết quả... hắn chẳng mảy may buồn bã. Trong cung, từ Ngự Thư Phòng cho tới nội thất chẳng có lấy một vật gì liên quan đến Bạch Nhược Hoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến ngày giỗ của nàng hắn cũng quên, đám hầu cận bên cạnh cũng chẳng ai buồn nhắc.
Người con gái bên hắn suốt mười năm — biến mất như chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ để lại vết cắt cho một mình nàng.
Ta bỗng cảm thấy chán nản, không muốn để tâm thêm nữa, đành tiếp tục chuyên tâm vào sự nghiệp mở rộng địa bàn, quyết tâm trở thành linh hồn của toàn bộ tòa thành.
Mà phải công nhận, nếu gạt chuyện tình cảm sang một bên thì Lương Thanh Từ quả là một vị hoàng đế rất siêng năng.
Ngày nào hắn cũng vùi đầu xử lý chính sự, phê tấu chương tới tận đêm khuya. Có khi thái giám thúc giục mấy lượt hắn mới chịu ngả lưng nghỉ một chút.
Nhưng tiếc thay, ta hiểu rõ những nỗ lực đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Quốc gia này… sắp diệt vong.
Loạn trong giặc ngoài, nghĩa quân nổi dậy khắp nơi, triều đình mục ruỗng. Dù Lương Thanh Từ có tận tụy thế nào, thì cũng không thể một mình xoay chuyển được cục diện đang sụp đổ từng ngày.
Ngày phản quân đánh đến cổng thành, Lương Thanh Từ đứng trên Đạp Nguyệt Lâu — nơi cao nhất kinh thành — lặng lẽ nhìn xuống.
Gương mặt hắn bình thản đến lạnh lùng, như thể kinh thành kia không phải của hắn. Hắn chẳng buồn để tâm đến đám cung nhân đang cuống cuồng tháo chạy, thậm chí còn đích thân cho nhóm nội thị thân tín rời đi.