Trùng hợp thay, Đạp Nguyệt Lâu là một nơi khó kiểm soát hơn các cung điện bình thường, và cũng mới vừa lọt vào phạm vi quyền lực của ta. Lúc ấy, ta đang mải đắm chìm trong chiến tích mới đạt được, tâm trạng rất là hào hứng.
Cho đến khi nhìn thấy hắn chống tay ngồi bên thành lan can, lòng ta đột nhiên dấy lên một linh cảm cực kỳ xấu.
Cái đù má! Không phải chứ?!
Phu thê nhà ngươi... lần lượt thay phiên nhau nhảy cho ta xem vậy hả?
Sự nghiệp của ta không đáng để các ngươi tôn trọng lấy một chút sao?
Ngay khoảnh khắc hắn ngã xuống, đầu óc ta trống rỗng. Theo phản xạ, ta đưa tay ra muốn giữ lấy hắn.
Trước đây, mỗi lần Bạch Nhược Hoan nhảy, ta cũng làm như vậy. Nhưng linh hồn mờ nhạt của ta nào thể giữ được gì — nàng cứ thế xuyên qua ta, rơi thẳng xuống mặt đất.
Ta không khóc lóc sụp đổ, cũng chẳng ai nghe thấy tiếng ta gào thét tức giận.
Thế nhưng lần này — ta đã làm được!
Tay ta bỗng nhiên hóa thành thực thể, thật sự tóm chặt cổ tay của hắn!
Vẻ mặt bình thản đón cái c.h.ế.t của Lương Thanh Từ đột nhiên cứng lại.
Ban đầu hắn cúi nhìn mặt đất, rồi lại ngẩng nhìn trời, cuối cùng... thấy ngay giữa Đạp Nguyệt Lâu mọc ra một bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con ngươi hắn khẽ rung, định nói gì đó…
Nhưng do trước đó bị ta rút gạch làm rơi mất một chiếc răng cửa, nên những lời hắn vừa bật ra lọt gió hết, thảm hại đến nỗi chẳng dám hé miệng thêm lời nào nữa.
Phải công nhận tâm lý tên này thuộc hàng “trâu bò” thực sự. Chuyện quỷ quái kiểu này mà hắn chỉ hoảng đúng một giây, rồi sau đó... ngoan ngoãn để bản thân lủng lẳng giữa trời, như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Gió lớn thổi tới, hắn bị quật qua quật lại, tóc rũ rượi như cỏ lau, bay loạn trên mặt.
Mặt hắn đờ ra, viết rõ ba chữ "Để ta chết".
KHÔNG! Không được c.h.ế.t trước mặt ta!
Ta dồn hết sức bình sinh, kéo phắt hắn lên, quẳng trở lại lên lầu.
Dù ta mắng hắn khốn nạn, mắng hắn vô tình với Bạch Nhược Hoan, nhưng không có nghĩa là ta có thể bình thản nhìn thêm một người nữa c.h.ế.t ngay trước mắt mình như vậy.
Một người sống sờ sờ mà tự sát — cảm giác đó không giống như khi ngươi xem một cái c.h.ế.t trong phim, hay một cảnh ngược tâm trên sân khấu.
Sau mỗi lần Bạch Nhược Hoan nhảy xuống, ta luôn tự hỏi: phải chăng trời định số mệnh cho ta làm linh hồn bức tường thành, chính là để có thể túm lấy nàng?
Lần nào ta cũng nghĩ: lần này, ta sẽ kịp.
Nhưng ta vẫn không làm được.