Cuộc sống bình yên như hiện tại, không phải là phần thưởng của số mệnh.
Mà là sự mỉa mai.
Thôi vậy.
Thiên hạ này, không có hắn… vẫn sẽ vận hành.
Lương Thanh Từ bước lên Đạp Nguyệt Lâu.
Lần này… không còn ai nắm lấy tay hắn kéo lại nữa.
20.
Bên ngoài Luân Hồi Kính, ta vừa khóc vừa gào thét:
“Đừng nhảy mà, huhu!!”
Tư Mệnh bịt tai lại:
“Im đi! Không phải xong rồi đấy thôi?”
Ta vẫn khóc:
“Các ngươi là ma quỷ sao? Sao lại đối xử với Lương Thanh Từ như thế?”
Tư Mệnh giận dữ ném cả bút:
“Ngươi bảo hắn nhỏ tuổi mất mẹ tội nghiệp — được, ta sửa.
Ngươi nói hắn tám kiếp gian khổ, đến Hoàng Thế Nhân cũng không bóc lột như vậy — được, ta đưa nhân tài tới tận cửa, còn cho vài địch thủ c.h.ế.t sớm.
Hắn còn muốn cái bánh quy gì nữa?!”
“Đúng là chiều hắn thành quen rồi.”
Ta cười lạnh:
“Giỏi thì ngươi tự làm đi.”
Tư Mệnh lập tức quỳ gối, hai tay chắp lại:
“Bà nội của ta ơi, xin người đừng vậy mà.”
Linh cảm của ta quả nhiên không sai.
Từ việc trời đất bị xới tung mỗi lần luân hồi, cho đến cái thiên hạ kỳ cục chỉ có mỗi một Lương Quốc tồn tại — tất cả… hóa ra đều là hàng giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì đây vốn dĩ, không phải thế giới thật.
Tư Mệnh kể, từ thuở xa xưa, tiên giới vẫn để thần tiên trực tiếp hạ phàm lịch kiếp.
Nhưng sau đó, mọi chuyện bắt đầu lộn xộn.
Chỉ một thần tiên xuống trần, là vương triều thay đổi.
Hai thần tiên cùng xuống, là chiến tranh liên miên.
Tồi tệ hơn là những người sa vào tình kiếp — yêu đến ngu muội, yêu đến muốn đốt cả thế gian:
“Nàng c.h.ế.t thì thiên hạ này cũng đừng mong yên ổn!”
Này là thần tiên lịch kiếp sao? Hay dân phàm nổi loạn?
Mỗi mùa xuân đến, địa phủ vừa tiễn xong một đợt đầu thai, thở hổn hển như chó… lại thấy một đoàn thần tiên đổ bộ, tốc độ còn nhanh hơn cắt tỏi tây.
(Tỏi tây: loài cây mọc lại cực nhanh sau khi bị cắt, hàm ý: lặp đi lặp lại đến phát sợ.)
Tiên giới sợ quá, bèn họp lại.
Rốt cuộc quyết định: chế tạo một “Luân Hồi Kính”, tạo ra một thế giới ảo giống thật tới từng ngọn cỏ bờ sông.
Cây cối, sông núi, chim muông, xã hội, triều đình… đều có cả.
Thiên Đạo gật đầu thông qua.
Ta hỏi:
“Không thể không lịch kiếp à?”
Tư Mệnh bốc hạt dưa, tỉnh bơ:
“Phàm nhân có KPI, thần tiên cũng có chỉ tiêu. Không kiểm tra định kỳ thì lấy gì sàng lọc, không khéo một ngày nào đó trời đất toàn ‘tiên rởm’. Vượt không nổi thì đi làm ma. Thế thôi.”
Và vì Luân Hồi Kính chỉ là mô phỏng, càng là cao tiên thì càng khó hòa nhập vào thế giới giả lập đó. Nếu Thiên Đạo thấy kiếp này “chưa đủ đau”, thì… quay lại, thi tiếp.
“Chời má… vượt 60% cũng bị đánh trượt?” — Ta trợn tròn mắt.
Tư Mệnh gật gù, giọng đầy thương cảm:
“Phải đạt 100% mới qua. Không có khái niệm đỗ vớt đâu.”
Để tăng tỉ lệ đỗ, Tiên giới khởi xướng hoạt động “hỗ trợ lịch kiếp”.