Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 26



Cử các thần tiên khác nhập vai, dựng nên những tình huống đẫm nước mắt, đau thấu xương, nhất là ải tình kiếp.

Muốn yêu thế nào cũng được, ngược đến mức nào cũng xong, miễn là người kia thành đạo được là được.

Tư Mệnh thở dài:

“Từ ngày mở Luân Hồi Kính, cũng tác hợp được vài cặp. Nhưng đa phần… sau khi vượt kiếp liền vào cửa Phật luôn.”

Ta: ……

Không khí trầm mặc, lặng lẽ cũng đè lên ta.

“Lương Thanh Từ… thất bại chín lần rồi sao?” — Ta hỏi, vẫn chưa cam lòng.

Tư Mệnh cắn nốt hạt dưa cuối cùng, nói tỉnh queo:

“Mới tám thôi. Lần này chưa tính.”

Nàng rút ra một quyển sổ số mệnh, vừa lật vừa kể:

“Cốt truyện ta viết kỹ lắm nhen.

Gốc rễ đau khổ nhất là gì?

— Là có rồi, lại mất.

Cho nên ban đầu hắn là thiên chi kiêu tử, được cha mẹ yêu thương vô bờ.

Sau đó, mẫu phi chết, phụ hoàng hỏng.

Một mình gánh lấy vương triều nghiêng ngả.

Rồi xen vào phản bội, mưu phản, bạn thân cắm sừng, nội loạn triều đình, phụ thân tẩu hỏa nhập ma.

Và đặc biệt, hắn là người có trách nhiệm.

Nên ta sắp cho hắn nghe từ nhỏ câu nói:

‘Muốn đội mũ miện thì phải gánh nổi sức nặng của nó.’

Một thiên hạ, một lòng gánh chịu.”

...

Hoàn hảo.

Một kịch bản quá mức hợp lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thậm chí khiến ta rùng mình — như thể bất kỳ nhà văn viết ngược nào đọc qua cũng phải gật gù mà khen:

“Chặt chẽ, logic, đậm đà nỗi đau.”

Ta choáng.

Không ngạc nhiên vì sao Lương Thanh Từ lại mang theo vẻ u buồn ngay lần đầu ta gặp.

Cuộc đời hắn — là chuỗi bi kịch xoắn ốc.

“Cứu mạng…” — Ta thì thầm, giọng không còn khí lực.

Tư Mệnh xoa tay:

“Đi thôi, Trần Yến Yến. Để ta đưa ngươi gặp hắn.”

Nàng lẩm bẩm:

“Làm không tốt là bị đòi lại tiền đấy…”

21.

Chưa kịp phản ứng, ta đã bị Tư Mệnh lôi tuột xuống Địa Phủ.

Đi qua cầu Nại Hà, băng qua Vọng Hương Đài, một đường đỏ rực sắc hoa mạn châu sa.

Tư Mệnh đẩy cửa một cung điện, vừa bước vào, đã có một vị Phán Quan ngạc nhiên ngẩng đầu:

“Tư Mệnh tiên quân? Diêm Quân vừa đi tìm ngài đấy.”

Tư Mệnh cười sáng rỡ như nắng hạ:

“Tốt rồi! Không phải hoàn tiền nữa. Ta tới giao người đây.”



Đùa à?

Ai cứu ta với.

Ai trả lại ta hình tượng thần tiên mờ mịt như sương, lạnh lùng như gió… đi.

Ta cũng chẳng rõ trong lòng mình nghĩ gì.

Cảm xúc rối ren, dòng suy nghĩ cứ trôi tuột đi như nước, nhưng điều ta nghĩ đến nhiều nhất vẫn là bóng dáng Lương Thanh Từ năm đó — kiên nhẫn chờ ta hết năm này sang năm khác.

Hắn rõ ràng là kiểu người không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay lại, vậy mà chỉ vì một người hắn thích… lại để bản thân mình lâm vào thảm cảnh như thế.