Một kiếp cuối cùng, hắn có được tất cả.
Nhưng cũng mất đi tất cả.
“Yến Yến!”
Một cái ôm mạnh mẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Người trước mặt siết chặt đến mức khiến ta phát đau.
Tư Mệnh và đám tiên khác sớm đã biết ý rút lui, để lại ta đối mặt với Lương Thanh Từ — vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Hắn tự biết bản thân mất bình tĩnh, liền thu tay lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh:
“Ta từng cho rằng ngươi chỉ là một phần trong ảo cảnh. Thật là… may mắn.”
So với khi còn là phàm nhân, lúc này hắn càng đẹp hơn, trầm tĩnh hơn — mang khí chất thần tiên khiến ta nhất thời không biết ứng xử ra sao.
Ta vô thức lùi lại một bước, khiến ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.
Thôi, nghĩ đến hai kiếp cuối cùng của hắn...
Ta lại mềm lòng rồi.
Ta chọn một chủ đề nhẹ nhàng để bắt đầu:
“Bạch Nhược Hoan cũng là tiên như ngươi sao? Giờ nàng ở đâu? Ta muốn gặp nàng hehe.”
Hiển nhiên… không phải là câu mở đầu lý tưởng.
Sắc mặt Lương Thanh Từ trở nên lúng túng thấy rõ.
“Chuyện là như thế này...”
Hắn hắng giọng.
“Khi ta bắt đầu lịch kiếp, không ngờ rằng tình kiếp cũng sẽ đến cùng. Mà ta ngày thường toàn ở địa phủ, không quen nữ tiên nào cả. Tư Mệnh bèn rút phần lớn tình cảm trong linh hồn ta để tạo thành Bạch Nhược Hoan. Là một nửa yêu linh bản thể, một nửa bản thể yêu linh — kiểu gì cũng tính là yêu một người khác.”
“Một chiêu ‘ngựa c.h.ế.t chạy chữa’.”
Ta sững người.
“Các ngươi thật sự hy vọng chiêu đó thành công sao?”
Hắn không đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta: 😮
Đây… là thứ mà một sinh vật carbon có thể nghĩ ra à?
Hay là do các ngươi vốn không phải carbon?
Nam chính và nữ chính là một người.
Tự biên tự diễn, rồi tự mình ngược mình.
Thật sự... quá trâu!
“Thảo nào nàng đối xử tốt với ngươi mà lại sợ đến mức không rõ lý do. Cũng khó trách ngươi chẳng thể nào gần gũi với nàng được. Có sở thích đặc biệt lắm mới tự yêu chính mình được đấy!”
Ta khoa tay múa chân miêu tả:
“Hai người các ngươi sáng lấp lánh luôn á. Trong vùng cảm ứng linh lực của ta, cứ lấp lánh bling bling, như phim thần tượng cổ trang.”
Lương Thanh Từ nhắm mắt:
“Đừng nói nữa…”
Quá khứ đen tối của Diêm Quân vĩ đại — tự mình gài bug, tự mình bị bug đập nát tâm can.
Ta:
“HAHAHAHAHA!!!”
“Ngươi có nghĩ Thiên Đạo cố ý hành hạ ngươi vì phát hiện ra ngươi gian lận không?”
Lương Thanh Từ: ……
21.
Cuộc hội ngộ của chúng ta tràn đầy tiếng cười và những lời thật lòng.
Không có cảnh nước mắt đẫm lệ gặp lại.
Ta cảm thấy, như vậy… rất tốt.
Ta đã thấy hắn âm thầm rơi lệ trong Luân Hồi Kính, nhiều lắm.
Nhưng giờ đây, hắn đang mỉm cười.