Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 28



Vài ngày sau, Diêm Quân Thanh Từ tỏ tình với ta.

Lần đầu tiên trong đời ta được tỏ tình!

Ta còn chẳng định bỏ qua cơ hội làm bộ làm tịch:

“Là Lương Thanh Từ thích ta trước hay Bạch Nhược Hoan trước nhỉ?”

Dù biết rõ câu trả lời, ta vẫn cố tình hỏi.

Hắn không đổi sắc mặt:

“Bạch Nhược Hoan trước — nên kiếp sau nàng không xuất hiện nữa.”

“Yêu mà không được đáp lại, thì một lần là đủ để mãn kiếp.”

Hơi kỳ quặc.

Nhưng vẫn rất cảm động.

“Lương Thanh Từ nơi đó cũng động lòng. Nên lời cuối cùng hắn nói vẫn là: Yến Yến.”

“Phần linh hồn còn sót lại, tất cả tình cảm còn vương vấn… đều dồn hết vào một cái tên đó.”

Ta nghe xong, cảm động muốn khóc.

Người đàn ông này… thật tốt!

Ta hôn lên mặt hắn một cái bẹp!

Trải qua kiếp nạn, còn có thể cùng nhau về một nhà — thế gian mấy ai được như vậy?

22.

Về sau, ta hỏi Thanh Từ:

“Vì sao vượt tình kiếp rồi vẫn còn thích ta?”

Hắn đáp:

“Vì lịch kiếp, kỳ thực là khảo nghiệm đạo tâm.”

“Sau mỗi lần thất bại, nếu không giữ vững tâm mình mà điên cuồng làm bậy, lịch kiếp liền thất bại thật.”

“Thần tiên cũng có thất tình lục dục. Nhưng không được để cảm xúc biến thành họa loạn nhân gian.”

Ta trầm mặc.

Nghe thật chính nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cũng thật kỳ cục —

Trước tiên phải ngược cho đã rồi mới cho qua.

Đây là cái quy định "cẩu huyết" gì vậy?!

Cho đến khi Tư Mệnh lại tới tìm ta.

Nói ta là trường hợp đặc biệt.

Ta vốn là một hồn phách ký sinh trong Luân Hồi Kính, nhờ một cơ duyên nào đó mà được hóa hình, trở thành một nửa linh hồn của Luân Hồi Kính.

“Nếu ngươi không phải như vậy, thì đã sớm hồn phi phách tán rồi. Nhưng mà cơ duyên đó là gì nhỉ?”

Chúng ta phân tích như hổ vồ mồi.

Không tìm ra manh mối nào.

Cho đến khi Thanh Từ ôm ta, tay lướt bên hông.

Hắn nói:

“Ấn ký.”

Trên hông ta là một đóa hoa nhỏ, đỏ như máu.

Nổi bật giữa làn da trắng như tuyết.

“Là m.á.u của ta.”

Tư Mệnh từng kể:

Ở luân hồi lần thứ ba, hắn nhảy từ tường thành.

Chắc m.á.u của hắn khi ấy thấm vào ta — mang theo tiên khí — giúp ta từ một tàn hồn trở thành linh thể hóa hình.

Ta bỗng hiểu ra tất cả.

“Máu của chàng khiến ta mạnh hơn sau mỗi lần luân hồi, từ một tồn tại sắp tiêu tan trở thành tình kiếp của chàng.”

“Thật là trớ trêu — ta còn tưởng mình thiên phú dị bẩm.”

Hắn cười, thì thầm bên cổ ta:

“Giờ nàng cố gắng thêm chút nữa… có thể tu thành một nửa tu vi của ta đấy.”

Không!

Thần tiên không được háo sắc như vậy!