Ta bắt đầu hận — hận cái sự trùng hợp cay nghiệt đó. Ý thức của ta dừng ở đâu, là y như rằng nàng nhảy từ đúng chỗ đó, m.á.u lại b.ắ.n thẳng vào người ta như cố ý.
Thật ra ta không phát điên là do tâm lý ta... mạnh mẽ lắm rồi đấy!
Ta vừa khóc vừa túm Lương Thanh Từ, ném hắn trở về nơi an toàn. Dù biết hắn chẳng nghe thấy lời ta, ta vẫn gào khóc mắng hắn:
“Đồ ngu! Đừng có nhảy lầu nữa có được không?
Ta chọc giận ai mà hết người này tới người khác nhảy c.h.ế.t lên người ta vậy hả?
Hôm nay ngươi c.h.ế.t trên người ta, ngày mai ta mở rộng địa bàn tới tận mộ ngươi,
đứng trên đó nhảy Vinahouse, ngươi tin không?!”
Tay Lương Thanh Từ run lên. Hắn chẳng nói gì, im lặng đi xuống lầu.
Rồi hắn... uống thuốc độc tự tử.
Vẻ mặt hắn khi c.h.ế.t vẫn bình thản như trước, như thể cuối cùng cũng được giải thoát.
4.
Ta tưởng rằng vậy là hết rồi.
Không ngờ — ngay sau khi Lương Thanh Từ trút hơi thở cuối cùng, thời gian lại tua ngược một lần nữa.
Lần luân hồi thứ tư bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên đạo quả là công bằng… mỗi lần vòng lặp khởi động lại, ta đều bị đánh bay về vị trí xuất phát.
Lại bắt đầu từ một bức tường. Còn lại thì mặc xác các người.
Thật lòng mà nói... ta biết ơn lắm luôn!
Có chút suy sụp trong một giây, nhưng rất nhanh — ta lại đứng dậy!
Sự nghiệp mở rộng lãnh thổ của ta, chẳng lẽ chỉ vì ba lần thất bại mà bỏ cuộc?
Không đời nào!
Ta phải tìm cách giữ lại những gì mình đã cày được. Không thể cứ lần nào cũng bắt đầu lại từ con số 0 như vậy hoài được.
Trước mắt ta vẫn chưa hiểu rõ lý do vì sao luân hồi lại cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Ta từng nghĩ nó liên quan đến cái c.h.ế.t của Bạch Nhược Hoan, bởi hai lần đầu tiên thời gian đều đảo ngược ngay khi nàng chết.
Thế nhưng đến lần thứ ba — mấu chốt lại trở thành cái c.h.ế.t của Lương Thanh Từ.
Dù thế nào đi nữa, hai người đó chắc chắn là chìa khóa phá giải vòng lặp quái quỷ này.
Sau một hồi nghiền ngẫm, ta quyết định thử thay đổi vận mệnh Bạch Nhược Hoan trước. Dù gì cứu nàng cũng đơn giản hơn cứu nguyên một quốc gia đang bên bờ diệt vong.
Lương Thanh Từ vì quốc nạn mà hy sinh, muốn cứu hắn thì phải vực dậy cả thiên hạ — mệt, khó, mà còn chẳng có lãi.
Ta bắt đầu lén lút mở rộng địa bàn, giống như một con rắn non tham ăn, từ từ bò về phía Bạch phủ. Từng tấc đất, từng kiến trúc, cây cối ven đường… đều bị ta "nuốt chửng", trở thành một phần lãnh thổ của ta.