Sau khi dẫn đệ tử tu luyện xong, việc đầu tiên ta làm là đóng gói một đống linh dược nhét vào túi Càn Khôn.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu đồ đệ kia luyện kiếm làm tay bị thương, ngại không dám nói với ta."
"Thì ngươi nói thẳng với nó luôn đi." Hệ thống thắc mắc.
"Có người vốn dĩ không muốn bộc lộ vết thương của mình trước mặt người khác, lại càng không giỏi giao tiếp với mọi người."
"……"
"Thay vì kéo hắn ra giữa đám đông, ta chọn âm thầm giúp đỡ còn hơn." Ta lắc lắc túi Càn Khôn,
"Không phải ai cũng muốn trở thành trung tâm của sự chú ý."
"Tôn trọng và thấu hiểu." Ta cười tươi,
"Đứa nhỏ đó chỉ khi muốn bàn về kiếm pháp mới chịu mở miệng nói chuyện với người khác.
Ta tôn trọng điều đó, dù ta vẫn hy vọng nó sẽ dần dần học cách mở lòng.
Ta sẵn sàng kiên nhẫn dẫn dắt, nhưng cuối cùng lựa chọn là ở hắn.
Mọi chuyện đều không thể vội vàng ép buộc, làm vậy sẽ khiến hắn càng khó chịu hơn."
Đúng lúc đó, bụi cây phía sau khẽ động đậy, ta nghi ngờ ngoái đầu lại nhìn, nhưng rồi nó lại yên ắng trở lại.
21.
Tiểu đồ đệ kia vốn ít nói.
Nhưng đồ ăn ngon và đồ chơi hay, ta vẫn không thiếu phần của hắn.
Bánh đậu đỏ, bánh nếp, kẹo hồ lô…
Ta còn để lại mấy tờ giấy nhắn.
Nói với hắn rằng, sư phụ biết ngươi thích yên tĩnh, không muốn bị làm phiền, cũng không giỏi chia sẻ tâm sự với người khác.
Sư phụ hiểu và tôn trọng điều đó, sẽ không ép buộc.
Nhưng nếu có chuyện gì không giải quyết được, có thể đến tìm sư phụ.
Ngay cả khi là chuyện khó xử trong giao tiếp, cũng có thể tìm sư phụ.
Ta là ai chứ?
Giao tiếp đệ nhất tông môn!
Từ chưởng môn đến tạp dịch, không ai ta không thân quen.
"…Ngươi đúng là ghê thật."
"Đa tạ đã khen, cuối cùng cũng nói được một câu giống người, ta đây rất vui mừng." Ta gật đầu đầy tự hào.
"Ê!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cố gắng phớt lờ tiếng gào đầy cay cú của hệ thống trong đầu.
22.
Ồ, có người đánh nhau rồi.
Hiếm thật đấy, đệ tử nhà ta rất ít khi động tay động chân.
Ta bước lên, nắm cổ áo kéo hai đứa được gọi là nam nữ chính ra.
"Hửm, vậy là nhiệm vụ chia rẽ nam nữ chính của ngươi đã thành công ngoài ý muốn rồi đó hả?"
?
"Chia rẽ (vật lý) ấy hả?"
Ta nhướn mày nhìn hai đứa:
"Nói đi, vì sao đánh nhau? Nói ra thì hôm nay không bị trừ phần ăn vặt."
Nữ chính nói:
"Hắn bảo ta độc chiếm sư phụ!"
????
Thôi xong, khỏi cần nói nữa, hôm nay hai đứa cắt phần ăn vặt.
23.
Nam chính mấy hôm nay có vẻ hoạt bát hơn tí.
Người ta nói, không đánh không quen.
Dưới sự khuyên nhủ đầy nhiệt huyết của ta, hắn chủ động bắt chuyện với nữ chính.
Hắn dũng cảm lao lên!
Hắn bắt đầu cùng nữ chính tỉ thí!
Hai phút sau.
Hắn thua sml.
"…Ta biết giờ thịnh hành motif nữ chính mạnh mẽ, nhưng nam chính thế này có hơi yếu quá không?"
"Hồi đầu không phải kịch bản nói, hai đứa tuy tư chất trung bình nhưng cần cù siêng năng, lẽ ra phải đánh ngang cơ chứ? Sao nữ chính đè bẹp nhanh vậy?"
"Làm sao ta biết được? Hay là nữ chính đang lén lút nội quyển ban đêm?"
"…Ngươi học đâu cái từ 'nội quyển' vậy trời!"
"Ồ, ta cũng không biết nữa."
Ta vừa nói vừa vung kiếm, tiện tay múa ra một đóa kiếm hoa.