Hệ thống trong đầu ta bắt đầu lảm nhảm chửi rủa loạn lên, nói ánh mắt ta nhìn hắn như người mẹ hiền từ nhìn đứa con yêu quý vậy.
"……"
Nam chính cúi đầu tiếp tục nghe ta giảng.
"……"
Hệ thống trong đầu ta cũng tự động buông xuôi.
25.
"Ngươi đang viết cái gì đấy?"
Hệ thống tò mò hỏi.
"Nhìn chăm chú ghê, là thư tình à? Viết cho nam chính hả? Ngươi ngộ đạo rồi sao?"
"Đi c.h.ế.t đi! Ngày nào cũng thư tình thư tình, ta thấy ngươi mới là thư tình!"
Ta thẳng tay tắt tầm nhìn thức hải, không cho nó dòm nữa.
"Vậy ngươi viết cái gì đấy, viết cho ai?"
"Viết cho mọi người."
"Tất cả đệ tử?"
"Không."
Ta phủ nhận.
Hệ thống lầm bầm vài câu rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
26.
"Ta vẫn chưa hiểu chuyện này: sao ngươi lại để đệ tử vừa tu luyện, vừa vui chơi?"
Hệ thống càm ràm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Người ta nói tu tiên là khổ hạnh, ngươi để bọn nó tu thế này thì khổ chỗ nào chứ?"
Ta đang khâu lại cái bao cát bị rách do tụi nhỏ chơi quá hăng.
"Thế còn ngươi, ngày nào cũng rảnh rang nghĩ chuyện yêu đương, sao còn thời gian đi chê ta thế?"
"……"
"Ở đây, tu tiên không chỉ là khổ hạnh, mà còn là trưởng thành."
Ta khâu xong mũi cuối cùng, nhẹ nhàng nói:
"Ta nghĩ, tu tiên không phải để quên hết thất tình lục dục, không phải chỉ để sống lâu và thành tiên."
"Trẻ con cần được nhận những điều nên có trong lứa tuổi của mình. Khi nào chúng đủ lớn, đủ mạnh để tự bước đi trên con đường tu luyện, thì những thứ nên đối mặt tự nhiên sẽ đến."
"Khi nào chúng hiểu được niềm vui giản dị và hạnh phúc trọn vẹn ấy quý giá thế nào thì lúc đó ta sẽ dạy chúng biết về trách nhiệm của một tu sĩ."
"Chúng sẽ chọn đi bảo vệ niềm vui đó của người khác, bảo vệ sự hồn nhiên của trẻ nhỏ, bảo vệ ước vọng của thiếu niên, hy vọng của người già, và ước mơ lớn nhỏ của toàn cõi nhân sinh."
"Có thể điều này nghe thật lý tưởng, nhưng ta thật lòng hy vọng đệ tử của ta, những đứa trẻ ta yêu quý, có thể lớn lên một cách khỏe mạnh và vui vẻ."
"Rồi từ đó, tự mình hiểu được cuộc đời khó khăn thế nào và cuối cùng trở thành một người ‘Thanh Chính’."
Thanh Chính – trong sạch, chính trực.
Mang theo gió mát từ núi rừng, bước đi trên con đường chính đạo khắp thiên hạ.
27.
Quan hệ giữa nam nữ chính tuy có tiến triển nhưng không nhiều.
Lúc thì trao đổi kiếm pháp tâm pháp, nhưng nhiều hơn là đánh nhau.
Ừm, ta – người mẹ già – vô cùng an lòng.
Hệ thống thì hoàn toàn buông xuôi, chẳng còn muốn nghĩ đến nhiệm vụ nữa.
Ánh sáng từ mẫu mà ta tỏa ra suốt ngày gần như làm chói mù mắt nó.
Hệ thống vô cùng bất lực, cũng không biết phải làm gì.
Một vai ác nữ mà coi nam nữ chính như con trai ngoan, con gái cưng thì sao mà ác được?
"Ồ, nên ngươi khỏi quản ta đi."
Nửa đêm, ta vừa hấp bánh cao lạnh cho bữa sáng mai của đám nhỏ, vừa đáp lại hệ thống:
"Sao ta phải đi theo lộ trình của ngươi? Ngươi bảo sống ngược dòng mới là tuyệt đỉnh nhân sinh? Ta thì chỉ muốn làm một con cá mặn, một sư phụ không tranh đời."