Nữ Phụ Đã Từ Bỏ, Nhưng Cô Ấy Chưa Hoàn Toàn Buông Xuôi

Chương 6



28.

 

"Ngươi là ký chủ tệ nhất mà ta từng gặp!"

 

"Cảm ơn nhé. Ngươi cũng là hệ thống tệ nhất mà ta từng thấy."

 

"Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

 

Dạo gần đây ta bận rộn chuẩn bị dẫn đệ tử đến thí luyện Mộng Vực nên không có thời gian cãi nhau với hệ thống.

 

Nó tranh thủ lúc rảnh thì lải nhải không ngừng, khiến đầu ta muốn nổ tung.

 

"Chẳng lẽ ngươi thích ta à?"

 

Ta đùa một câu.

 

"Ai thèm thích ngươi chứ! Ai thèm thích loại ký chủ như ngươi chứ! Ta ghét ngươi! Ta ghét cái kiểu buông xuôi lười biếng không có chí tiến thủ của ngươi! Ngươi nhàm chán c.h.ế.t đi được! Không ham mê vật chất! Ai thèm thích loại người như ngươi chứ!"

 

29.

 

"Rồi rồi, tất cả nhìn về phía ta! Ta có chuyện muốn tuyên bố!"

 

Kết thúc một ngày tu luyện, ta khuếch đại âm thanh chú gọi bọn nhỏ lại.

 

"Mộng Vực Thí Luyện sẽ mở trong vòng một tháng nữa. Ai muốn tham gia thì nhanh chóng tới đăng ký với ta nhé. Trong đó có thể rơi ra linh khí, linh dược, pháp bảo các kiểu. Nhưng cũng sẽ có nguy hiểm không thể đoán trước. Mọi người hãy cân nhắc kỹ!"

 

"Đương nhiên rồi, sư phụ sẽ đi cùng, không cần lo lắng về nguy hiểm tính mạng."

 

...Chỉ là có thể tổn thương tâm lý hơi nhiều tí.

 

Thí luyện lần này rất hiếm gặp, gần trăm năm mới có một lần.

 

Không chỉ kiểm tra tu vi, mà còn thử thách cái gọi là “Đạo Tâm”, tức là huyễn cảnh khiến người ta phải đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng.

 

"Ta hơi tò mò huyễn cảnh của ngươi sẽ là gì…" Hệ thống tặc lưỡi.

 

"Ngươi suốt ngày chỉ biết chăm con chăm con, không nhìn ra được nỗi sợ nào của ngươi hết."

 

"Ồ? Ngươi nghĩ nếu biết được nỗi sợ và khao khát của ta thì có thể kiểm soát được ta à?"

 

Ta nhướn mày.

 

"Ngươi nghĩ sai rồi. Nỗi sợ của ta không đơn giản như vậy đâu."

 

"……"

 

Hệ thống – kẻ có suy nghĩ đen tối bị vạch trần – lại lăn ra giả c.h.ế.t tiếp.

 

Ta tiếp tục đóng gói linh dược và pháp khí hộ thân, chuẩn bị phân phát cho tụi nhỏ đăng ký.

 

30.

 

Ngoài dự đoán, phần lớn đệ tử đều muốn tham gia.

 

Một số vì linh khí linh dược, một số muốn rèn luyện đạo tâm, một số thì chỉ muốn được ở bên ta.

 

Được thôi, lý do hợp lý, chấp thuận.

 

Hệ thống hiếm khi không càm ràm, ta vui vẻ phát pháp bảo cho từng đứa.

 

Còn ba ngày nữa, ta phải tranh thủ ổn định tinh thần cho bọn nhỏ, cho tụi nó nghỉ ngơi nhiều một chút.

 

31.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta dẫn theo đám trẻ lên đường đến Mộng Vực.

 

"Chuẩn bị xong chưa?"

 

Tay phải ta đặt lên thanh kiếm mềm bên hông, sẵn sàng xuất phát.

 

Chỉ chờ tụi nhỏ đồng thanh:

 

"Rồi ạ!"

 

Ta là người đầu tiên lao thẳng vào Mộng Vực.

 

Vừa bước vào, ta lập tức phát hiện lũ nhỏ biến mất không còn bóng dáng, Mộng Vực sẽ chia mỗi người một không gian riêng, gọi là huyễn cảnh độc nhất vô nhị.

 

Huyễn cảnh của ta…

 

Ta ngẩng đầu nhìn.

 

Hơ, hay đấy. Thật sự rất hay.

 

Cảnh tượng địa ngục.

 

Bốn phương tám hướng sinh linh đồ thán, tiếng than dậy đất.

 

Mây trời nhuộm máu, sát khí thấm vào đất rừng.

 

Xác chết, đổ nát, lửa cháy, m.á.u me, khắp nơi đều là tro tàn và hủy diệt.

 

Một người phụ nữ tóc rối, đầy m.á.u và bùn lết tới bên ta:

 

"Tiên nhân, tiên nhân! Xin người cứu con ta với!"

 

Chân bà ấy bị gãy gập dị dạng, một tay gần như thối rữa, chỉ còn một tay ôm chặt tấm tã quấn trẻ sơ sinh.

 

Ta cúi xuống đặt tay lên trán đứa nhỏ...

 

Chết rồi.

 

Chết lâu rồi.

 

Ta không nỡ nói ra, chỉ lắc đầu im lặng.

 

Người phụ nữ sững lại, rồi đột nhiên gào khóc như dã thú, xé nát ruột gan.

 

Tiếng khóc vang vọng đất trời, hòa với hàng ngàn hàng vạn tiếng ai oán –

 

Tiếng gào hỏi của thế gian, gào lên những oán hận với kẻ đứng trên cao tham lam vô độ,

 

Tiếng nức nở của kẻ yếu đuối, thì thầm những đau đớn vô biên không ai thấu.

 

"…Đây chính là nỗi sợ của ngươi sao?"

 

Hệ thống run giọng thì thào, như thể cũng bị kinh sợ đến ngẩn người.

 

"Đúng vậy."

 

Ta mặt không cảm xúc, rút kiếm, chắn trước những người sống sót phía sau, đối đầu với đội quân đẫm m.á.u phía trước.

 

"Nỗi sợ của ta chính là như thế đấy."

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com