Nữ Phụ Đã Từ Bỏ, Nhưng Cô Ấy Chưa Hoàn Toàn Buông Xuôi

Chương 7



32.

 

Ta đã g.i.ế.c sạch bọn tham quan tàn ác, đàn áp dân lành.

 

“Ngươi rõ ràng đang đối mặt với nỗi sợ, sao lại không lùi một bước nào chứ?”

 

Hệ thống run rẩy cất tiếng.

 

Ta thúc ngựa phi như bay, lao thẳng về kinh thành.

 

“Ta sợ. Nhưng ta không thể lùi.”

 

“Phía sau ta là hàng vạn dân chúng.”

 

“Vô tình đạo không phải là coi vạn vật như cỏ rác.”

 

“Mà là coi chúng sinh bình đẳng, dùng tình cảm mà tu vô tình, chia sẻ tình thương cho muôn loài. Đó mới là vô tình đạo.”

 

Gió rít bên tai ta.

 

Ta và hệ thống cũng ngầm hiểu, không nói thêm gì nữa.

 

33.

 

“Chỉ một mình ngươi sao có thể chống lại được quyền lực của thế gian chứ?”

 

Ta mỉm cười nhạt:

 

“Sao lại là chỉ có một mình ta?”

 

Ta lại khẽ thở dài.

 

“Thỏ bị ép tới đường cùng cũng sẽ cắn người, ngươi từng nghe câu đó chưa?”

 

Rồi sẽ có ngày những kẻ yếu đuối tỉnh ngộ, nhìn thấy rõ sự bất công của thế giới.

 

Và cuối cùng, họ sẽ đứng lên, cầm lấy thứ vũ khí đã gỉ sét, lao vào phản kháng.

 

Một người thì nhỏ bé.

 

Nhưng mười người thì sao?

 

Một trăm người thì sao?

 

Toàn dân thiên hạ thì sao?

 

Tiếng hô hào vang khắp bốn biển.

 

Ta trong ánh mắt dõi theo của hàng ngàn người, dẫn đầu đoàn quân nổi dậy, c.h.é.m ra một con đường máu, một kiếm c.h.é.m tan áp bức và bất công.

 

Ta cuối cùng toàn thân thương tích, đứng giữa đại điện, miệng tràn m.á.u tươi mà cười đến kinh người.

 

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi trên cao, ngạo mạn nhìn đời.

 

Đó là người được gọi là cửu ngũ chí tôn.

 

Ta không hề lùi lại dù chỉ nửa bước.

 

Ta cười càng rạng rỡ hơn.

 

“Mọi chuyện nên kết thúc rồi.”

 

Ta một kiếm đ.â.m xuyên trái tim của hắn.

 

34.

 

Ta rời khỏi huyễn cảnh.

 

Hệ thống thở hổn hển, hồn bay phách tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Thật sự kết thúc rồi sao? Khiếp quá…”

 

Ta lắc đầu, trầm mặc.

 

“Không, vẫn chưa.”

 

“Ngươi nghĩ trong huyễn cảnh ta chỉ muốn g.i.ế.c cái tên hoàng đế ngồi chễm chệ kia sao?”

 

“Hắn chỉ là một biểu tượng mà thôi. Thứ mà ta muốn diệt là phong kiến.”

 

“Chỉ tiếc là vẫn chưa làm được, chưa đến lúc.”

 

Hệ thống há hốc mồm, câm nín không nói được gì.

 

35.

 

Một số đệ tử đã vượt qua được huyễn cảnh, thoát ra an toàn.

 

Một số khác thì vẫn đang vật lộn đau đớn trong đó.

 

Haiz…

 

Ta lại phải vào từng cảnh một để cứu từng đứa.

 

Vì ta quá hiểu bọn nhỏ, nên ta cũng đoán được phần nào chúng đang sợ hãi điều gì.

 

Dù vậy, tinh thần ta cũng bị chấn động ít nhiều.

 

Vì hầu hết bọn nhỏ cũng sợ giống như ta.

 

Ta chỉ có thể cứng rắn mà dẫn dắt bọn chúng bước qua.

 

Còn cụ thể vượt qua thế nào, ta không thể can thiệp, phải do chính bọn nó quyết định.

 

36.

 

Ta tiếp tục dẫn bọn trẻ đi sâu vào trong, vừa tìm linh khí, linh dược, vừa quan sát xung quanh.

 

Hệ thống sau khi hoàn hồn thì lại bắt đầu lải nhải không ngừng:

 

“Ngươi nói có chí hướng thế sao không thực hiện sớm đi?”

 

“Ngươi rõ ràng mạnh như vậy, sao lại cứ muốn nằm lì ăn bám?”

 

“Không thì đi con đường nữ chính đi, ta ủng hộ ngươi!”

 

...

 

Ồn c.h.ế.t đi được.

 

Ta vừa đối phó với hệ thống, vừa quay lại dặn bọn nhỏ cẩn thận dưới chân.

 

“Khoan khoan khoan!!! Dừng lại!!! Đừng đi tiếp!!! KHÔNG ĐƯỢC!!!”

 

Hả?

 

Gì thế?

 

Ta quay đầu nhìn.

 

Hả?

 

Một cái hố khổng lồ!

 

Hố sâu không thấy đáy, lại còn hút người vào trong như xoáy nước.

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com