Mấy đứa nhỏ của ta bị dọa ngây người, không đứa nào dám nhúc nhích, nhưng cũng không chống lại nổi sức hút của khe nứt. Cả đám đang bị hút dần về phía đó.
Tình hình cấp bách.
Giờ ta có mấy lựa chọn sau:
Một, bỏ bọn nhỏ lại rồi tự chạy.
→ Loại khỏi danh sách, không cần suy nghĩ.
Hai, vừa tự bảo vệ bản thân, vừa cứu được phần lớn đệ tử, nhưng sẽ bỏ lại vài đứa.
→ Cũng không thể chấp nhận.
Ba, không cứu ai cả, mọi người cùng chết.
→ Cũng không được, dù có bỏ mặc đời cũng không tàn nhẫn tới mức này.
Bốn, dùng toàn bộ linh lực xé rách Mộng Vực, đẩy toàn bộ đệ tử ra ngoài, còn mình thì bị hút vào đó vì mất pháp lực.
→ Chốt phương án này.
"??!!!!! Ký chủ, mẹ nó ngươi không muốn suy nghĩ lại chút nào saooooooo!!!!!!!"
“Im mồm!” – Ta rống lên với hệ thống đang kêu gào inh ỏi trong đầu, rồi rút kiếm, dồn linh lực xé rách không gian Mộng Vực.
Từng đứa đệ tử không nỡ rời đi, vừa khóc vừa bám lấy, ta cũng gạt đi từng đứa, đẩy chúng ra khỏi Mộng Vực.
“Sư phụ đã hứa sẽ bảo vệ các con thì nhất định không nuốt lời!”
Ta hét lên với đứa cuối cùng:
“Nếu ta không ra được, hứa với ta phải sống sao cho không thẹn với lòng! Làm người phải có khí phách! Bằng không, đừng bao giờ xưng là đệ tử của ta!”
“Ký chủ a a a a a—” hệ thống gào khóc như cha chết.
“Câm mồm! Ta có c.h.ế.t đâu! Chỉ là tạm thời mất hết pháp lực thôi!”
Ta cảm nhận linh lực tiêu tán khắp thân thể, cơ thể bắt đầu rơi xuống hố đen.
“Đừng khóc nữa, xui xẻo lắm. Mau gỡ liên kết đi, không ta c.h.ế.t thì ngươi cũng toi đấy.”
38.
Ta rơi vào trong hố đen sâu thẳm.
Lưng tiếp đất.
…
Chắc ta gãy cột sống rồi. Đau vãi.
“Ký chủ, ngươi ổn chứ?”
Ta đờ người ra: “Ngươi vẫn chưa đi à?”
“Không đi nữa! Ngươi làm ta lo c.h.ế.t đi được!”
“Ồ, vậy là dù có c.h.ế.t cũng muốn ở bên ta sao? Hay là ngươi thực sự thích ta rồi?”
“...Ai thèm thích ngươi chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng chuẩn tsundere rồi đấy.
39.
“Hửm?”
Ta cau mày, nhìn xung quanh, nơi này phản chiếu lại những đoạn ký ức và tình tiết kỳ lạ.
Có “ta”, có nữ chính, có nam chính.
Màn hình lần lượt hiện lên các kết cục:
Kết cục 1:
“Ta” yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên, ghét nữ chính thậm tệ, thường xuyên bắt nạt và trách phạt nàng.
“Ta” ép buộc nam chính cắt đứt mọi mối quan hệ, bịt kín mọi lối thoát, điều khiển toàn bộ cuộc sống của hắn.
Cuối cùng, nam chính mang theo vết thương lòng vì bị gia đình ruồng bỏ, được nữ chính (như một mặt trời nhỏ) chữa lành, hai người nảy sinh tình cảm, rồi trả lại đau khổ cho “ta” gấp đôi.
Kết cục 2:
“Ta” vẫn ép nam chính vào cuộc sống của mình, nhưng lại chăm sóc hắn rất chu đáo, an ủi mọi cảm xúc của hắn.
Nam chính bị pua (thao túng tinh thần), nhưng lại yêu “ta”, rồi hai người chơi trò tình cảm kiểu: ta yêu người – người không biết – người lại yêu ta – ta hiểu lầm ngươi không yêu ta…
Một drama tình yêu m.á.u chó kinh điển.
Ta nhíu mày, không lẽ cả lũ này đều có sở thích bị ngược à?
Kết cục 3:
“Ta” không ngược đãi ai, chỉ dạy kiếm, dạy đạo, dạy làm người chính trực.
Đây là kết cục duy nhất mà “ta” thật sự là Thanh Chính Tiên Tôn.
Nhưng hai kết cục đầu nghe vô lý mà lại rất thật, như thể thực sự đã từng xảy ra.
40.
“….” – Hệ thống lặng im.
“Sao? Sợ ta vì nhìn thấy sự thật của thế giới nên bị mất kiểm soát à?” – Ta cười khẽ.
“Ngươi biết rồi sao?!”
“Sao ta không biết?”
Ta nhún vai, điềm tĩnh như thể đang nói chuyện về thời tiết.
“Thế giới này là do kẻ khác xây dựng. Nói đúng ra, vận mệnh của ta vốn dĩ đã được viết sẵn. Những câu chuyện kia để mặc kẻ khác viết, số phận nhân vật để mặc họ bóp méo.
Còn ta? Chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, có cũng được, không có cũng chẳng sao.”
“Vậy… vậy ngươi biết từ bao giờ?”
“Nếu ta nói là ta biết ngay từ đầu, ngươi tin không?”
Ta bật cười lớn.
“Ngươi không thấy lạ khi ta biết từ ‘nội quyển’ sao, ngươi chưa từng hỏi ta học mấy cái từ đó ở đâu à?”