Khương Đào phất phất tay: “Không sao, cho dù đụng tới thú rừng thì cũng là chúng nó không an toàn.”
Đổng Hiển Hoành: “…”
-
Khương Đào nhớ đến mấy con gà mà mình không được ăn, ở trong rừng một lúc lâu, cũng không phí sức mấy liền bắt được hai con gà từng, vốn định làm thịt ăn thì lại được báo đây là động vật được quốc gia bảo hộ, bắt g.i.ế.c là hành vi trái pháp luật.
Khương Đào: “???”
Trò đùa gì vậy?!
Hiếm khi thấy cô ngơ người, Trương Sách nhịn cười, phổ cập cho cô một ít về “Luật bảo vệ động vật hoang dã.”
Khương Đào nhìn hai con gà rừng xám xịt trong tay, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ hoài nghi.
Có làm quá không vậy!!
Cái thứ xấu hoắc này tự nhiên được bảo vệ, đến ăn cũng không thể ăn?!
Đến khi cô biết được đãi ngộ của gấu trúc, quả thật Khương Đào đã phẫn nộ tột đỉnh.
Muốn so trân quý, chẳng lẽ không phải cô càng trân quý hơn sao?!
Cô chính là Thao Thiết!
Toàn thế giới chỉ có một con!
Chẳng lẽ không nên được bảo vệ, muốn ăn gì thì được ăn nấy, mà không phải ngày ngày làm việc vất vả, còn chỉ có thể lấy được hai phần cơm hộp!!
Hơn nữa, hiện tại bọn họ tự nhiên bảo cô giao đồ ăn mà cô mới kiếm được!!!
Cô đường đường là một Thao Thiết, còn chưa bao giờ bị uất ức như thế này!
Mặt trời ngả về đằng tây.
Vài tia nắng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, trên má còn có vết bẩn không biết bị dính từ khi nào, đuôi mắt ửng đỏ, dường như nháy mắt là có thể rơi lệ.
Dáng vẻ vừa ấm ức vừa đáng thương.
Cho nên Trương Sách người luôn cứng rắn cũng thấy băn khoăn, vì thế đồng ý lấy đồ ăn vặt đổi cho cô.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào uể oải đáp ứng, hoàn toàn ăn không ngon so với lúc trước.
Đến khi cô quay trở lại trại, vừa lúc gặp đám Dương Trinh cả người dính bụi bẩn đang chán nản quay về.
Bọn họ cũng rất buồn bực.
Vốn tưởng rằng mình chọn được đường tốt nhất, cuối cùng mất mấy tiếng đồng hồ mới bắt được năm con.
Đạo diễn Trâu cũng dễ tính, nói chỉ hoàn thành nửa nhiệm vụ, vì thế chỉ có thể cho bọn họ một nửa hộp cơm.
Ba người cùng đuổi gà cả một buổi trưa, đã sớm đói đến mức lưng dán vào ngực, một nửa hộp đương nhiên ăn không đủ no, nhưng nơi thâm sơn cùng cốc này thì căn bản không có gì để ăn.
Cuối cùng Đổng Hiển Hoành thấy bọn họ đáng thương nên bảo bọn họ đi xung quanh tìm nhà dân mà xin chút đồ ăn.
Nhưng bọn họ đã đi mấy dặm rồi mà không thấy nổi một căn nhà, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ quay trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhạc Hủy tinh mắt liếc thấy đồ ăn vặt trong tay Khương Đào, vội vàng chạy qua: “Tiểu Khương, đồ ăn vặt này của cô…”
Khương Đào vốn đang ủ rũ lập tức cảnh giác: “Làm gì vậy? Cô muốn ăn?!”
Nhạc Hủy bị nói trúng tim đen, có chút xấu hổ, trong lòng oán trách Khương Đào nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười: “Ba bọn tôi ăn tối không đủ no, có thể…”
Khương Đào lập tức giấu đồ ăn ra sau lưng: “Vậy liên quan gì đến tôi?”
Dương Trinh vội vàng nói: “Cô đã ăn cơm tối, chắc là ăn không nổi đồ ăn vặt, hay là…”
“Không.”
Khương Đào dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mấy người.
Dám đoạt đồ ăn của cô, đều là kẻ địch!
Đường Ngữ Hạ cực kỳ xấu hổ, không thể nhịn được nữa nói: “Bọn tôi không cần đồ ăn vặt của cô, cô chỉ cần nói cho chúng tôi biết lấy ở đâu ra là được.”
Chỉ cần không ăn đồ của cô là được.
Khương Đào hơi thả lỏng: “Đổi cho tổ chương trình.”
Cô nói xong lập tức chạy mất giống như sợ bị bọn họ đuổi theo lấy đồ ăn vặt của cô vậy.
Ba người: “…”
Mặc dù bị thái độ như đề phòng cướp của Khương Đào làm cho nín thở, nhưng dù sao họ cũng biết cách làm sao để đổi đồ ăn nên ba người vội vàng đi tìm đạo diễn Trâu.
Đạo diễn Trâu vừa nghe xong lập tức từ chối.
Dương Trinh không phục: “Tại sao Khương Đào có thể đổi mà chúng tôi lại không thể?”
Đạo diễn Trâu liếc mắt: “Cô ấy dùng gà rừng để đổi, mấy người có thể không?”
Ba người: “?!!”
Đạo diễn Trâu còn không quên đ.â.m họ một nhát cuối cùng: “Mấy người đến gà nhà còn không bắt được thì tôi khuyên mấy người đừng dùng cách này.”
Ba người: Má nó tức thật chứ!
Ngày hôm sau, mọi người ăn sáng xong, đạo diễn Trâu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.
Trồng cây, gánh nước và sửa đường.
Sau bài học đau đớn ngày hôm qua, các khách mời đã thận trọng hơn rất nhiều, không dám đưa ra quyết định qua loa.
Đạo diễn Trâu nói: “Hôm nay sẽ căn cứ vào trình tự hoàn thành nhiệm vụ của mọi người để tiến hành chọn bữa tối, bữa tối chia làm ba cấp bậc thượng, trung, hạ.”
“Tôi tiết lộ trước, hạng nhất chính là bữa cơm thịnh soạn!”
Khương Đào nghe thấy bốn chữ “bữa cơm thịnh soạn” liền không ngồi yên được.
“Vậy thì đi mau thôi!”
“Đừng vội.” Đạo diễn Trâu nói, “Chúng ta sẽ chia đội trước.”
“Vì để tránh giống như hôm qua, có nhiệm vụ chỉ có một người làm, có nhiệm vụ thì chen chúc người, hôm nay mỗi nhiệm vụ chỉ có hai chỗ, ai tới trước thì được.”