“Thầy Phó, thầy thực ra vẫn còn rất muốn đóng phim đúng không?”
Phó Yến Phi im lặng một lúc, mới bất đắc dĩ cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu vẫn rất tinh tường, cái gì cũng không thể giấu nổi cậu.”
Mấy năm đầu khi Thẩm Chi Diễn chưa nổi tiếng cũng từng hợp tác với Phó Yến Phi.
Hai người ở trong bộ phim đó kết thành bạn vong niên*, mấy năm này quan hệ luôn rất tốt, cho dù Phó Yến Phi giải nghệ, mỗi năm Thẩm Chi Diễn vẫn sẽ rút thời gian ra đến thăm ông mấy lần.
*Bạn vong niên: Là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Thế nên anh hiểu rõ so với bất kỳ ai.
Phó Yến Phi muốn đóng phim.
Trước khi ông giải nghệ, vai diễn cuối cùng của ông là một trùm m* t**.
Bởi vì nhập vai quá sâu mà sau khi đóng máy, cảm xúc trên người nhân vật vẫn luôn ảnh hưởng đến ông, cái loại cảm xúc lạnh nhạt độc ác đó vẫn luôn dằn vặt ông, va chạm với ý thức đạo đức của ông, khiến cho ông đau khổ muốn c.h.ế.t, mấy lần có ý định tự tử.
Ông được bác sĩ tâm lý điều trị cả một năm cuối cùng mới thoát ra được.
Chuyện này trở thành bóng ma tâm lý trong lòng ông.
Phó Yến Phi vô cùng sợ bản thân không thoát vai được.
Nhưng bản thân ông chính là người theo phái thực lực cực cao, nếu như không thể nhập vai thì ông thà rằng không diễn.
Chính vì điều này mà cuối cùng ông lựa chọn giải nghệ.
Chỉ là khát vọng diễn xuất của ông trước giờ chưa từng bị dập tắt.
Thế nên cho dù ông nói với bản thân là mình đã giải nghệ rồi nhưng lại vẫn như khi còn đi diễn, luyện thanh, chưa từng thả lỏng với sân khấu biểu diễn.
Phó Yến Phi bị Thẩm Chi Diễn chọc thủng.
Phó Yến Phi cũng thoải mái thừa nhận: “Không sai, đích thực là tôi vẫn muốn diễn.”
Thẩm Chi Diễn không chút ngạc nhiên.
Anh lại đưa kịch bản đó cho ông: “Thầy xem vai diễn này xem?”
Phó Yến Phi nhận lấy, đeo mắt kính cẩn thận lật xem.
Thẩm Chi Diễn không làm phiền đến ông, cầm cốc cafe chỉ là vừa mới nhấp môi lại nhíu mày để xuống.
Không có Khương Đào ở bên cạnh.
Cho dù đồ ăn có ngon như thế nào anh đều không ăn nổi.
Phó Yến Phi cẩn thận đọc.
Lúc cafe đã hoàn toàn lạnh ngắt ông mới đóng kịch bản lại, bỏ mắt kính xuống.
“Vai Chu Hoài Bình này có chút thú vị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.”
Ông ta nhìn sang Thẩm Chi Diễn: “Nhưng vai như thế này mà muốn khuyên tôi xuống núi vẫn chưa đủ.”
Thẩm Chi Diễn cười: “Vai này không quan trọng, quan trọng là diễn viên đối diễn với thầy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Yến Phi cau mày: “Diễn viên vai Chu Tưởng?”
Thẩm Chi Diễn gật đầu.
“Cô ấy tên là Khương Đào.”
Phó Yến Phi nghĩ một chút thì dãn lông mày: “Là cô bé cùng diễn với cậu trong phim “Lăng Tiêu Ký” đó, đích thực….là có chút năng lực.”
Thẩm Chi Diễn cười nói: “Sợ là không chỉ năng lực.”
Mê Truyện Dịch
Phó Yến Phi: “?”
Không đến mấy ngày, Đồng Đồng nhận được điện thoại của đoàn làm phim “Lưới Trời”, bên đoàn làm phim nói rằng vai nữ chính Chu Tưởng đã quyết định rồi, chính là Khương Đào.
Hơn nữa nam chính Chu Hoài Bình cũng đã chọn xong, quyết xong tạo hình là lập tức vào đoàn.
Đồng Đồng không ngờ rằng lại nhanh như vậy, may mà cô ấy đã giúp Khương Đào sắp xếp lịch trống từ trước, chính vì vậy nên không hoảng loạn.
Chỉ là vẫn còn tò mò không thôi, người diễn vai Chu Hoài Bình rốt cuộc là ai, hỏi bên kia, bên kia cũng trả lời mơ hồ.
Trong đầu của Đồng Đồng lướt qua rất nhiều diễn viên có khả năng diễn vai Chu Hoài Bình, lại phát hiện không ai hợp cả.
Đột nhiên có chút lo lắng.
“Lưới Trời” là phim đầu tay của đạo diễn, nam nữ chính lại là cha con, lượng khán giả cũng không lớn.
Tuy nói là có Thẩm Chi Diễn đầu tư nhưng trong ngành cũng không có lợi thế.
Nếu như nam diễn viên chính nổi tiếng thì sẽ tốt hơn chút.
Nhưng nếu như đoàn làm phim tìm một người không có danh tiếng gì, thế thì Khương Đào sẽ bị coi là người gánh rating rồi.
Đây lại là lần đầu tiên Khương Đào vào vai nữ chính, nếu như thất bại có khả năng sẽ tạo thành đả kích trong sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.
Thế nhưng cô lại không thể nói với Khương Đào mà chỉ có thể tự lo lắng một mình.
Sau khi quyết định xong tạo hình, các cô liền bay đến Giang Thành.
Nhưng không ngờ rằng, đến đón bọn họ lại là trợ lý của Thẩm Chi Diễn.
Khương Đào đã quen với chuyện Thẩm Chi Diễn mời ăn cơm này, bình tĩnh tự nhiên dẫn Đồng Đồng lên xe.
Chỉ là địa điểm không phải nhà hàng mà là phim trường.
Khương Đào: “???”
Lần này là đích thân Thẩm Chi Diễn ra đón.
Nhìn thấy biểu cảm bị lừa trên mặt Khương Đào, anh khẽ cười: “Gặp người trước đã, gặp xong sẽ mời cô đi ăn.”
Khương Đào lúc này mới miễn cưỡng thu lại vẻ không vui.
Thẩm Chi Diễn dẫn các cô đi vào trong phim trường.
Tuy nói là ngày mai mới khai máy nhưng hôm nay đã xây dựng phim trường xong rồi.
Đây là nhà của Chu Hoài Bình trong phim.