Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 18: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



“Vì để công bằng, chơi oẳn tù tì đi!”

 

Khương Đào không nghĩ tới, cô tung hoành thế gian nhiều năm, cuối cùng vậy mà thua ở trong trò oẳn tù tì này.

 

Cô và Đường Ngữ Hạ bị bắt đi sửa đường.

 

Đường Ngữ Hạ còn tức giận hành động hôm qua của Khương Đào, hơn nữa tối qua cô ấy và Nhạc Hủy nói chuyện phiếm, Nhạc Hủy còn nói không ít lịch sử đen tối của Khương Đào cho cô ấy biết.

 

Cô ấy luôn tập luyện ở nước ngoài, cho nên không biết quá nhiều những chuyện trong nước, không nghĩ tới Khương Đào lại là dạng người này, ấn tượng đối với cô càng kém, dọc đường đi cũng không nói chuyện với cô, cực kỳ lạnh nhạt.

 

Nhưng trong đầu Khương Đào chỉ nghĩ tới bữa tối xa hoa, căn bản không để ý đến cô ấy.

 

Đường Ngữ Hạ giận dỗi mà kết quả không đổi lấy được nửa ánh mắt của Khương Đào, càng buồn bực hơn.

 

Đến nơi, tổ chương trình đưa nón bảo hộ, khẩu trang và găng tay cho hai người, nhiệm vụ hai người phải làm chính là vận chuyển xi măng.

 

Đường Ngữ Hạ nhìn chiếc xe đẩy bẩn thỉu và bùn đất trên quần áo bảo hộ, theo bản năng nhíu mày.

 

Nhưng Khương Đào đã nhanh chóng thay quần áo bảo hộ, bắt đầu khuân xi măng lên xe đẩy.

 

Một bao, hai bao, ba bao,…

 

Chẳng mấy chốc, những bao xi măng đã được chất đầy lên xe.

 

Công nhân bên cạnh tốt bụng khuyên nhủ: “Cô gái, rất nặng đó, đừng chuyển một lần nhiều như vậy.”

 

“Không sao, tôi có thể làm được.”

 

Khương Đào nói xong, nhẹ nhàng nhấc xe lên đẩy đi.

 

Trông cô làm nhẹ nhàng giống như đó là một chiếc xe bông vậy.

Mê Truyện Dịch

 

Nhóm công nhân đều sợ ngây người.

 

Họ vốn tưởng rằng cô gái này gầy yếu xinh đẹp, nào ngờ vậy mà có thể làm việc như một người đàn ông thực thụ.

 

Đường Ngữ Hạ thấy Khương Đào đã bắt đầu làm việc, cho dù không muốn nhưng cũng ghét bị so sánh với cô, đành chịu đựng thay đồ bảo hộ.

 

Cô ấy thấy Khương Đào nhẹ nhàng di chuyển một xe xi măng, còn tưởng rằng rất dễ dàng, kết quả đẩy một lúc lâu mà bao xi măng không chút sứt mẻ gì.

 

Còn ở bên kia, Khương Đào đã quay về chuyển chuyến thứ hai.

 

Đường Ngữ Hạ: “…”

 

Cô vẫn là con người sao?!

 

Khuân vác xi măng là một việc vất vả lại tẻ nhạt, đặc biệt là đối với minh tinh thường ngày được cưng chiều.

 

Nhưng Khương Đào không hề than mệt, cô khuân vác những bao xi măng còn nặng hơn mình mà bước đi thật nhanh.

 

Khuôn mặt nhỏ của cô dính bụi đất, lại không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô, ngược lại bởi vì đôi mắt sáng ngời ngập tràn sự chờ mong của cô mà càng đẹp lạ hơn.

 

Trương Sách thật sự xúc động.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày hôm qua, Khương Đào toàn lách quy tắc, hắn vốn tưởng rằng hôm nay cô cũng làm vậy, không nghĩ tới cô cố gắng như vậy khiến cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

 

Hắn chú ý tới Khương Đào luôn lẩm bẩm gì đó, tò mò cô đang nói gì nên dẫn người quay phim đến gần một chút.

 

Sau đó hắn nghe thấy Khương Đào lẩm bẩm: “Tiến độ tới gần bữa cơm thịnh soạn 10%... 20%... 30%...”

 

Trương Sách: “…”

 

Cuối cùng là hắn hiểu nhầm rồi!!

 

Đến trước giờ cơm trưa, Khương Đào đã làm được hơn phân nửa nhiệm vụ.

 

Hai người ăn cơm trưa cùng các công nhân.

 

Sau buổi làm quen sáng nay, các công nhân không quá câu nệ nữa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với họ.

 

Trò chuyện một lát, đề tài chuyển sang đồ ăn.

 

Quản đốc nói: “Mấy năm trước, có một con lợn rừng chạy từ trên núi xuống ăn hoa màu, suýt nữa còn làm người khác bị thương, thị trấn cho rất nhiều nhân tài đi mới đ.á.n.h c.h.ế.t nó, trong thôn còn ăn thịt lợn rừng đấy.”

 

Khương Đào: (?﹃?)

 

Trương Sách ho khan: “Lợn rừng cũng là động vật được quốc gia bảo vệ.”

 

Khương Đào: “…”

 

Khi tỉnh dậy, thức ăn của cô đều trở thành động vật được bảo vệ, thế giới này có thể tốt hơn được hay không!!

 

Các công nhân khác cũng thảo luận.

 

“Trên núi cũng không thấy lợn rừng nhiều năm rồi nhỉ?”

 

“Ai bảo thế, lần trước trạm lâm nghiệp còn phát thông báo, nói là phát hiện dấu vết của lợn rừng, bảo mọi người phải cẩn thận đấy.”

 

Những chuyện kế tiếp không còn liên quan đến đồ ăn.

 

Khương Đào không có hứng thú, vội vàng ăn cơm xong, hoạt động một chút rồi lại tiếp tục vận chuyển xi măng.

 

Đường Ngữ Hạ làm một buổi sáng, cảm thấy còn mệt hơn so với khi tập luyện vũ đạo mười tiếng liên tục, vốn tưởng rằng giữa trưa có thể nghỉ một lát, không ngờ Khương Đào lại đua như vậy.

 

Cô ấy từng nghe Nhạc Hủy nói, Khương Đào vì muốn nổi tiếng mà mua được tin cái bàn giả của tổ chương trình, dựa vào việc gặm bàn mà xây dựng hình tượng ham ăn.

 

Hơn nữa do biểu hiện ngày hôm qua mà Khương Đào trong lòng cô ấy đã trở thành người vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.

 

Cô ấy khẽ c.ắ.n môi.

 

Không thể yếu thế!

 

Không thể để mình bị so sánh với con người giả tạo như Khương Đào được!

 

Dưới tinh thần này, Đường Ngữ Hạ bùng nổ sức mạnh.

 

Nhờ sự nỗ lực của hai người, không đến một tiếng đồng hồ, họ đã hoàn thành nhiệm vụ.