Hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy từ Trương Sách, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Khương Đào: “A! Bữa cơm thịnh soạn!!”
Đường Ngữ Hạ ở bên cạnh đã mệt tới nỗi đến ngón tay cũng không nâng nổi.
Trương Sách thông báo cho họ một tin xấu, để nhường đường cho xe chở xi măng mà xe chở bọn họ đã đi rồi, họ phải đi bộ quay về trại.
Đường Ngữ Hạ: “!!!”
Nhưng đạo diễn rất nghiêm minh, Đường Ngữ Hạ chỉ có thể dùng hai chân quay trở về.
Khương Đào tưởng tượng đến bữa ăn xa hoa, tâm tình tốt cực kỳ.
Nếu không phải Trương Sách nói, cần hai người đi về cùng nhau lấy cơm tối, cô đã chạy ngay về trại một mình rồi.
Cô nhìn Đường Ngữ Hạ nhích từng bước một, vì để mau chóng được ăn cơm, cô đã kiến nghị: “Hay là tôi đi tìm quản đốc mượn một cái xe con, chở cô về nhé?”
Đường Ngữ Hạ: “?!!”
Đường Ngữ Hạ thấy biểu cảm tha thiết của Khương Đào, trong lòng cô ấy càng căng thẳng.
Cô ấy đương nhiên không tin Khương Đào muốn giúp, chỉ cảm thấy cô đang xây dựng hình tượng cho mình, vì thế tìm cách từ chối.
Khương Đào nhíu mày: “Nhưng mà cô đi quá chậm.”
“Đâu có!”
Đường Ngữ Hạ lập tức đi nhanh hơn.
Khương Đào cũng tăng tốc.
Hai người cô truy tôi đuổi, vậy mà trở thành phân đoạn thi đi bộ trên đường cái.
Đám người Trương Sách bị bỏ lại ở xa: “… Bao tải đầu cầu!!!”
-
Hai người chỉ lo thi chạy cũng không nghe đám người Trương Sách phía sau gọi, chờ đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra họ đã lạc đường.
Con đường bê tông trắng như tuyết kéo dài đến tận núi, hai bên đường có vài tiếng chim, trên đường không một bóng người, khá là yên tĩnh.
Nhiệt độ trên núi thấp, hơi lạnh thổi qua làn da mướt mồ hôi khiến cô ấy nổi da gà.
Đường Ngữ Hạ rùng mình, chà xát cánh tay.
Cô ấy càng oán trách Khương Đào, nếu không phải so với cô, bản thân cũng không đến mức chạy đến nơi quỷ quái này.
Đột nhiên trên núi dường như truyền đến tiếng “Ầm ầm ầm”.
Đường Ngữ Hạ hoảng sợ, bắt lấy Khương Đào: “Cô nghe thấy tiếng gì không?”
“Có!”
Khương Đào khịt mũi, chậm rãi mỉm cười.
“Nghe thấy, là tiếng đồ ăn đưa tới cửa.”
Đường Ngữ Hạ: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc này, cô ấy thấy một bóng đen lao xuống núi với tốc độ cực nhanh, một vài bụi cây nhỏ bé vì cản đường mà thậm chí bị nó đ.â.m qua.
Chỉ trong nháy mắt, nó cũng không bị cản trở mà xuất hiện trước mặt hai người.
Là lợn rừng!
Đường Ngữ Hạ lần đầu tiên tiếp xúc gần với lợn rừng như vậy, sợ tới mức không phát ra tiếng.
Lúc này cô ấy nghe thấy một giọng nói trầm ổn vang lên.
“Đứng ra sau lưng tôi đi.”
Mê Truyện Dịch
Đường Ngữ Hạ đã ngẩn người, theo bản năng nghe lời.
Bóng dáng mảnh khảnh phía trước lại tựa như núi, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đối mặt với con lợn rừng, Khương Đào không lùi mà tiến lên lao về phía nó.
Lúc này mấy người Trương Sách cuối cùng cũng đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, họ sợ hãi đến mức giọng nói đều thay đổi.
“Không…”
Nhưng mà vào lúc mọi người đều cho rằng Khương Đào chắc chắn sẽ c.h.ế.t thì con lợn rừng vốn đã vọt tới trước mặt, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó hét lên rồi liều mạng phanh gấp lại.
Nhưng mà thân thể cao lớn của nó không chuyển hướng kịp, lao về phía tây như con ruồi không đầu, cuối cùng đụng vào vách xi măng, c.h.ế.t tại chỗ.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Miệng của Trương Sách còn không ngậm lại được.
Qua một lát sau, bọn họ mới phản ứng lại, một người trong đoàn quay lập tức gọi điện báo nguy, Trương Sách và một người quay phim cẩn thận tới gần hai người Khương Đào.
Khương Đào vừa thấy Trương Sách đến liền nhớ tới chuỗi động vật được quốc gia bảo hộ, lập tức lùi lại nắm lấy chân lợn rừng, giải thích: “Tôi không có g.i.ế.c nó, là tự nó đụng chết!”
Trương Sách: “…”
Cô cho là tôi không nhìn thấy nước miếng ở khóe miệng cô sao?!
Hắn cũng không quan tâm con lợn rừng rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào, khàn giọng nói: “Cô… cô có sao không?”
Khương Đào lắc đầu: “Không sao.”
Ở sau lưng cô, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tôi có sao.”
Đường Ngữ Hạ xấu hổ nói: “Tôi… tôi trật chân.”
Ai ngờ được Khương Đào một mình ở phía trước không bị thương, cô ấy chỉ việc đứng ở đằng sau mà bị trật chân.
Cảnh sát và mấy người đạo diễn Trâu rất nhanh cũng chạy tới.
Ai cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ có chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra.
Lợn rừng là động vật tương đối nguy hiểm, không chỉ có da dày thịt béo, lực va đập cực lớn, nó c.ắ.n càng kinh hơn, kể cả mấy người đàn ông cường tráng cũng không làm gì được nó, huống chi là hai cô gái như Khương Đào và Đường Ngữ Hạ.
Tuy rằng người báo cảnh sát cũng đã nói rằng không có thương vong nhưng cảnh sát vẫn điều xe cấp cứu đến.
Tới nơi, bọn họ phát hiện lợn rừng đã hoàn toàn lạnh toát, hai cô gái đều không bị thương, Đường Ngữ Hạ bị trẹo chân nhưng vết thương này đừng nói là động tới gân cốt, chỉ cần thoa t.h.u.ố.c một đêm là tốt rồi.