Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 20: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Đúng là làm quá lên!

 

Mà sau khi mọi người nghe Trương Sách kể mọi chuyện xong đều im lặng.

 

Mẹ nó càng kỳ quái hơn là sao!!

 

Mặc dù Khương Đào nói mình không bị thương nhưng mọi người vẫn không yên tâm, đưa cô và Đường Ngữ Hạ đến bệnh viện kiểm tra.

 

Đạo diễn Trâu xong việc cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.

 

Mặc dù hắn đã thấy mấy bức ảnh của Trương Sách nhưng vẫn lo nhỡ đâu có tai họa ngầm gì đó.

 

“Đường Ngữ Hạ này, mắt cá chân bị thương, nhưng không nghiêm trọng, thoa t.h.u.ố.c nghỉ ngơi hai ngày là được, nhưng cô ấy bị kinh hãi quá độ, tôi kê một số t.h.u.ố.c an thần rồi, tốt nhất là nên đưa cô ấy đi tư vấn tâm lý…”

 

Đạo diễn Trâu gật đầu liên tục: “Vậy… Khương Đào thì sao?”

 

Bác sĩ cầm sổ khám bệnh của Khương Đào, nhíu mày thật sâu.

 

Đạo diễn Trâu căng thẳng.

 

“Tình hình của cô ấy rất nghiêm trọng à?”

 

Trong lòng hắn đã tính đến khoa chỉnh hình và bệnh viện chỉnh hình nào ở trong nước tốt nhất luôn rồi.

Mê Truyện Dịch

 

Bác sĩ nghiêm túc nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy hoàn toàn bình thường, đến một vết xước cũng không có.”

 

“Lần sau kiểu người bệnh này đừng chiếm dụng xe cứu thương có được không?!”

 

Đạo diễn Trâu: “…”

 

Hắn không thể tin nổi nhìn báo cáo kiểm tra trên tay.

 

Nói thật, quá khỏe mạnh.

 

Nhưng mặc kệ thế nào, đây là một chuyện vui.

 

Đạo diễn Trâu nhẹ nhàng đi đến phòng bệnh của Khương Đào.

 

Khương Đào vừa thấy hắn liền bò dậy, hai mắt sáng lên.

 

“Có thể ăn thịt lợn rừng không?”

 

Đạo diễn Trâu: “…”

 

Khương Đào chau mày, lùi bước cầu xin tiếp, “Được rồi, không có thịt lợn rừng thì bữa cơm thịnh soạn cũng được.”

 

Đạo diễn Trâu: “…”

 

Khương Đào nheo mắt, lộ rõ vẻ không vui, “Ông đừng có nói với tôi, đến bữa cơm thịnh soạn cũng không có nhé?”

 

Đạo diễn Trâu rùng mình, lấy lại tinh thần.

 

Hắn vốn muốn nói lời giải thích, thì miệng lại cua gấp: “Vậy để tôi đi mua cho cô.”

 

“Vậy còn được.”

 

Khương Đào nói xong lại vội vàng bổ sung: “Nhưng đây chẳng qua là bồi thường cho thịt lợn rừng thôi, cũng không thể quỵt bữa ăn xa hoa của tôi được.”

 

Dáng vẻ tính toán chi li từng chút một của cô khiến đạo diễn Trâu cười ra tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nỗi sợ hãi không rõ nguồn gốc đã biến mất không dấu vết.

 

Đạo diễn Trâu giống như một ông bố thỏa mãn mọi yêu cầu vô lý của con gái, dỗ dành nói: “Được, được, được, lần sau sẽ mua bù cho cô.”

 

Hắn mở điện thoại ra: “Cô nhìn chút, muốn ăn cái gì?”

 

Khương Đào lướt qua mấy tiệm.

 

“Cứ gọi tạm cả thực đơn của một nhà hàng trước đi.”

 

Nụ cười hiền từ của đạo diễn Trâu cứng lại: “Đùa gì vậy?”

 

-

 

Lần này Đường Ngữ Hạ hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ hiện ra cảnh lợn rừng lao về phía cô ấy.

 

Nhưng phía trước cô ấy vẫn luôn có một bóng người mảnh khảnh bảo vệ, khiến cho cô ấy có cảm giác hết sức an toàn.

 

Vốn dĩ bác sĩ nói Đường Ngữ Hạ phải tĩnh dưỡng nhưng cô ấy vẫn khăng khăng muốn tới xem Khương Đào.

 

Khi cô ấy đến phòng bệnh, đạo diễn Trâu cũng ở đó.

 

Chỉ là so với lúc đi thăm Đường Ngữ Hạ, giờ phút này đạo diễn Trâu hai mắt vô thần, bước đi tập tễnh.

 

Đường Ngữ Hạ luống cuống: “Khương Khương, cậu không sao chứ?”

 

Khương Đào nấc lên: “Không sao, chỉ là muốn ăn…”

 

Đạo diễn Trâu siết chặt ví tiền: “Hai người cứ nói chuyện, tôi có việc đi trước đây.”

 

Đạo diễn Trâu vừa đi, Đường Ngữ Hạ đem giỏ hoa quả mà người đại diện mua cho, vừa cảm kích vừa hổ thẹn nói: “Khương Khương, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”

 

Khương Đào đang muốn ăn chút hoa quả sau khi ăn cơm xong, không nghĩ em gái này biết điều như vậy, cô vui mừng nói: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”

 

Đường Ngữ Hạ càng xấu hổ hơn.

 

Lúc trước cô ấy đối xử với Khương Đào tệ như vậy, nếu là người khác, kể cả có cứu cô ấy thì lúc này chỉ sợ cũng mượn cơ hội móc mỉa vài câu.

 

Nhưng Khương Đào lại rộng rãi như vậy!

 

Rõ ràng cô chính là một người nhiệt tình, thiện lương lại hào phóng, vậy mà cô ấy lại hiểu lầm Khương Đào là người tâm cơ.

 

Đường Ngữ Hạ càng nghĩ càng hối hận, nghiêm túc nói với Khương Đào: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ báo đáp cậu!”

 

Khương Đào ngẩng đầu lên từ giỏ hoa quả: “Hả?”

 

Biểu cảm mờ mịt của cô hoàn toàn khác xa so với sự nghiêm túc ổn trọng khi đối mặt với lợn rừng khiến Đường Ngữ Hạ phụt cười, sự căng thẳng trong lòng cũng biến mất.

 

Đường Ngữ Hạ nghiêm túc chào Khương Đào rồi khập khiễng rời đi dưới sự trợ giúp của người đại diện.

 

Đồng Đồng nghe nói Khương Đào đụng phải lợn rừng, sợ tới mức vọt vào bệnh viện, kết quả thấy chị mình đang ôm giỏ hoa quả ăn ngon miệng.

 

Đồng Đồng: “…”

 

Cho dù là thời điểm nào cũng không quên ăn, không hổ là chị của Đồng Đồng.

 

Khi đi làm thủ tục xuất viện, Đồng Đồng thấy một đám người vây quanh một người đàn ông béo lùn đeo kính đen đi vào phòng bệnh của Đường Ngữ Hạ.

 

Cô ấy chọc chọc Khương Đào: “Chị, chị có cảm thấy người kia quen không?”