Nhưng mà Khương Đào đã diễn cảnh này bảy, tám lần mà vẫn chưa được thông qua.
“Cắt!”
Đạo diễn Bạch Khấu lại cắt ngang một lần nữa: “Khương Khương, cảm xúc vừa nãy không đúng, cô nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục.”
Khương Đào có chút mờ mịt quay về.
Đồng Đồng không ở đây, trợ lý mới cũng không biết an ủi cô như thế nào.
Cô là nữ chính nên cảnh diễn nhiều nhất, cách diễn cũng không còn giống hai nhân vật trước kia.
Dù sao phương pháp nhập tâm vào đồ ăn cũng có giới hạn của nó.
Vào lúc cô còn đang đau khổ suy nghĩ, không tìm được lối thoát thì có bóng người đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Chi Diễn.
“Có cần tôi giúp không?”
Khương Đào đi qua một góc với Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn cầm kịch bản, nhanh chóng xem qua một lần. Sau đó hỏi Khương Đào: “Em nghĩ gì về đoạn này?”
Khương Đào: “Tôi coi Tạ Võ Đang thành bánh kem dâu tây, chính vào lúc tôi muốn ăn thì phát hiện đây là miếng bánh kem giả, hắn ngụy trang bánh dâu để tiếp cận tôi cho nên tôi đã rất tức giận!”
Thẩm Chi Diễn cười xoa trán.
Đây đúng là tư duy của cô.
“Như vậy không đúng sao?” Khương Đào hoang mang hỏi lại, “Chẳng lẽ không nên là bánh dâu mà là lẩu cay hay là cháo hải sản?”
Thẩm Chi Diễn nhìn ánh mắt đơn thuần của cô, dừng một chút mới nói: “Đây không phải vấn đề đồ ăn.”
Khương Đào càng hoang mang.
Phương pháp nhập tâm vào đồ ăn này không phải anh dạy cô sao?
Thẩm Chi Diễn buông kịch bản: “Em có thấy người nào rất quan trọng đối với em không?”
Khương Đào suy nghĩ, lắc đầu.
Thẩm Chi Diễn: “Không nhất thiết là người, đồ vật cũng được.”
Khương Đào lập tức đáp: “Đồ ăn nào cũng quan trọng đối với tôi.”
Thẩm Chi Diễn: “…”
“Để tôi đổi cách hỏi, có thứ gì mà em trả giá rất nhiều, em cho rằng mình sắp gặt được thành quả thì bị lừa gạt, cuối cùng mất đi chưa?”
Khương Đào ngẩn người một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghiến răng, nghiến lợi: “Đồ dự trữ của tôi!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tuy rằng không biết tại sao nhưng anh tự nhiên thấy mặt mình hơi đau.
Anh lắc đầu, đ.á.n.h bay đống suy nghĩ kỳ quái đó đi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của Khương Đào chính là suy nghĩ của cô chưa trưởng thành, tư duy dường như vẫn là một đứa trẻ, không có cách nào giác ngộ được tình cảm.
Nếu có đủ thời gian, từng trải qua thì có lẽ sẽ trưởng thành.
Chỉ là hiện tại đang trong quá trình quay phim cho nên không có thời gian để cô từ từ cảm nhận.
Trong các thời điểm không bình thường thì chỉ có thể dùng biện pháp bất thường.
Thẩm Chi Diễn hơi đến gần cô, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Khương Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt anh vốn đã sâu hơn người thường, khi nhìn người khác như vậy dường như muốn khiến đối phương c.h.ế.t chìm trong ánh mắt anh.
Nếu là người khác bị anh nhìn như vậy chỉ sợ đã sớm che n.g.ự.c thở gấp.
Nhưng mà Khương Đào lại chỉ lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.
A a a a, thơm quá!
Là hương vị cô chưa từng ăn thử!
Cô đến gần Thẩm Chi Diễn giống như bị mê hoặc, nhưng Thẩm Chi Diễn đã thu hết cảm xúc của mình khi cô chạm vào anh.
Khương Đào: “???”
Món ngon!! Mất rồi!!
Cô tức giận nhìn Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Em chỉ nghĩ đến ăn à? Không thể học cảm nhận một chút sao?”
Khương Đào sửng sốt.
Trong trí nhớ, hình như cũng có người bất đắc dĩ mà nói vậy với cô, nhưng cô không nhớ rõ.
Ký ức này chỉ chợt lóe qua đầu cô.
Cảm giác thèm ăn làm cô ngu muội, chỉ muốn làm cách nào để ăn được cảm xúc trên người Thẩm Chi Diễn.
Thậm chí còn không để ý đến việc Thẩm Chi Diễn biết cô có thể ăn cảm xúc.
Cô nắm áo Thẩm Chi Diễn, sốt ruột nói: “Nhanh lên, nhanh lên! Lại làm lại một lần nữa!”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Anh ấn cô ngồi lại xuống ghế, nghiêm mặt nói: “Em không muốn học cách diễn nữa à?”
Khương Đào lấy lại tinh thần.
Đúng rồi, cô đi theo Thẩm Chi Diễn đến đây là vì muốn nhờ anh dạy mình bắt được cảm xúc khi diễn.
Cô chán nản xụ mặt.
Thẩm Chi Diễn thầm thở dài, biết không thể trách Khương Đào.
Anh xoa đầu cô: “Chúng ta thử lại lần nữa.”
Lúc này, Khương Đào đã kiên trì hơn trước năm giây.
Thẩm Chi Diễn thu hồi cảm xúc, dùng ngón trỏ đẩy Khương Đào ra.
Có vẻ cách này vô ích đối với cô.
Anh xoa trán, quyết định thay đổi phương pháp.
Mê Truyện Dịch
Anh hỏi Khương Đào: “Em thật sự muốn nếm thử sao?”
Khương Đào dùng sức gật đầu.
“Nếu sau khi ăn xong, em không thể nào ăn được các đồ ăn khác thì sao?”
Khương Đào khiếp sợ nhìn anh, khuôn mặt dần lộ ra vẻ phân vân: “Vậy thì…”
Thẩm Chi Diễn nói: “Đây chính là hương vị mà em chưa từng thử qua, thật sự không muốn thử sao?”
Khương Đào càng giãy dụa, cô thậm chí còn tỏa ra cảm xúc phẫn nộ với Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn cười cười: “Hiện tại chúng ta trao đổi đi, tôi cho em nếm thử nhưng em phải đưa đồ ăn khác ra để trao đổi, được không?”