Khương Đào chợt dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự thích thú: “Ăn?”
Tôn Kiến Hiền khựng lại. Hắn vừa nói nhiều như vậy mà cô chỉ nghe được mỗi một chữ đó thôi sao? Nhưng để dỗ được Khương Đào đi, hắn chỉ đành phụ họa theo.
“Đúng vậy, anh Lư hẹn cô ở khách sạn Riar, ở đó có đầu bếp người Pháp cao cấp, nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển bằng đường hàng không qua. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, khiến anh Lư vui vẻ thì muốn gì cũng có!”
Khương Đào lập tức đứng dậy: “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Vẻ mặt cô hứng khởi như thể sắp được đi ăn buffet.
Tôn Kiến Hiền: “...?”
Dù đã đạt được mục đích, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôn Kiến Hiền đưa Khương Đào đến nơi rồi viện cớ chuồn đi.
Trong phòng tổng thống rộng lớn chỉ có hai người: Khương Đào và gã họ Lư.
Vẻ ngoài của gã họ Lư thuộc kiểu bảnh bao giả tạo, nhưng lại lộ rõ vẻ túng d.ụ.c quá độ.
Gã xoa xoa tay: “Cô Khương quả nhiên xinh đẹp như lời đồn…”
Thế nhưng, gã khen ngợi một lúc mà Khương Đào chẳng có phản ứng gì nên đ.â.m ra bực bội, bèn nhìn sang.
Khương Đào khó chịu nói: “Tôi đói, mau bảo người mang đồ ăn lên đi.”
Gã sững sờ.
Cái thái độ này, rốt cuộc ai mới là kim chủ đây?!
Nhưng gã nhanh chóng tự an ủi mình. Mỹ nữ nào chẳng kiêu căng như vậy, chuyện này rất bình thường.
Gã kìm nén sự bất mãn, nói: “Cô Khương chờ một lát, tôi đã chọn xong đồ ăn rồi, họ sẽ mang lên ngay.”
“Hay là chúng ta uống chút rượu trước nhé?”
Khương Đào đã từng nghe nói về rượu, nghe bảo là thứ do con người làm ra. Đáng tiếc, cô còn chưa kịp thử thì đã bị phong ấn. Nghe gã nói vậy, cô lập tức thấy tò mò.
Gã họ Lư bưng tới hai ly rượu. Trong ly pha lê, rượu vang đỏ thẫm tỏa ra hương thơm say đắm lòng người.
Gã nhìn khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của Khương Đào, trong lòng nhộn nhạo nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ đạo mạo: “Đây là chai Lafite tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô Khương, đơn giản mà ưu nhã, giống như cô vậy…”
Gã còn chưa nói dứt lời, Khương Đào đã uống cạn ly rượu.
Mê Truyện Dịch
Rượu vang đỏ đậm đà, sau khi uống vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của mâm xôi trong khoang miệng.
Tiểu Thao Thiết ngây ngô cảm thấy hạnh phúc, hai mắt sáng rực, cô duỗi tay giơ chiếc ly rỗng ra.
“Thêm ly nữa.”
Gã họ Lư: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy gã không có động tĩnh gì, Khương Đào đành tự mình hành động. Cô ôm lấy chai rượu còn nguyên rồi tu thẳng một hơi.
Gã ta bối rối.
Kế hoạch của gã là chuốc say Khương Đào rồi đưa cô lên giường, nhưng giờ đây, ngay từ bước đầu tiên đã có vấn đề.
Khương Đào đã uống hết một chai mà không hề có dấu hiệu say xỉn!
Gã không cam lòng, bèn lấy ra một chai Vodka có nồng độ cực cao.
Khương Đào nhận lấy rồi lại “ừng ực” uống cạn.
“Ngon lắm! Thêm chai nữa!”
Gã họ Lư: “!!!”
Gã không dám cho Khương Đào uống nữa, lỡ đâu người chưa kịp say mà quầy rượu của gã đã bị cướp sạch thì nguy.
Gã c.ắ.n răng khuyên nhủ: “Uống rượu khi bụng đói rất hại cơ thể, hay là chúng ta ăn chút gì đi?”
Dưới sự thúc giục điên cuồng của gã, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng mang đồ ăn lên.
Để thể hiện sự giàu có của mình, gã đã gọi toàn những món đắt tiền nhất của khách sạn.
Bít tết bò Kobe tươi mọng, thơm phức; trứng cá muối căng tròn; bánh tart trứng mềm ngọt, thanh tao… Món nào món nấy đều đầy đủ sắc, hương, vị, ngập tràn sự hấp dẫn.
Khương Đào nhìn không chớp mắt.
Gã họ Lư thấy cô nhìn những món ăn xa hoa kia không rời mắt thì trong lòng thầm cười nhạo một cách đắc ý. Chiêu này gã dùng lần nào cũng hiệu quả, có người phụ nữ nào mà không nông cạn, ham giàu chứ.
Gã ho nhẹ một tiếng, hơi kiêu căng nói: “Cô Khương, chỉ cần cô theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Đến lúc đó, cô muốn mua gì tôi mua nấy, tôi có thể đưa cô đi Paris xem nhạc kịch, đi Úc ăn tôm hùm, cô thấy thế…”
Gã đang nói thì cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn về phía Khương Đào.
Cô đang há to miệng, ngoạm một miếng, ăn nốt chiếc bánh tart trứng cuối cùng. Cứ như vậy, Khương Đào đã quét sạch mọi thứ, không chừa lại một mẩu vụn nào.
Trên bàn chỉ còn lại một đống bát đĩa tinh xảo trống không.
Gã họ Lư: “!!”
Gã ngơ ngác nhìn vòng eo 57cm của Khương Đào.
Quái quỷ, đây là sức ăn của một nữ minh tinh sao?! Dạ dày cô ta có lỗ đen à? Cả đống đồ ăn đó rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?!
Khương Đào l.i.ế.m môi một cách thòm thèm, mấy món này vẫn chưa đủ để cô lót dạ. Nhưng trong phòng, ngoài gã họ Lư ra thì chẳng còn gì ăn được.
Cô hơi do dự.
Dù sao cô cũng vừa được thưởng thức những món mỹ vị làm từ nguyên liệu cao cấp, bây giờ mà phải hạ thấp tiêu chuẩn, cô không muốn để mình chịu thiệt.
Nhưng gã họ Lư đã nổi giận, không còn giả bộ lịch sự nữa, hung hăng lao về phía Khương Đào.