“Cô coi ông đây là nhà hàng đấy hả?!”
“Đùa giỡn với ông đây đúng không, đợi lát nữa lên giường…”
“Bốp!”
Một nắm đ.ấ.m nhỏ nhắn bay thẳng vào mũi gã.
Đầu gã ong lên, đưa tay lên sờ mũi thì thấy hai vệt m.á.u tươi. Gã còn chưa kịp la lên thì hai mắt đã nhắm nghiền, ngất lịm đi.
Khương Đào ghét bỏ lắc lắc tay.
Cô quyết định không để mình chịu thiệt nên bắt đầu chạy loanh quanh trong phòng. Bất ngờ thay, cô tìm thấy một chiếc tủ lạnh hai cửa ở góc phòng.
Tủ lạnh được chất đầy đồ, thậm chí còn có cả một cái chân giò hun khói nguyên chiếc.
Hai mắt Khương Đào sáng lên.
Cửa thang máy vừa mở, hai người đàn ông đội mũ, đeo kính râm, tay lăm lăm máy ảnh lén lút bước ra. Họ chính là cánh săn ảnh của tạp chí Orange, được mớm tin Khương Đào có đại gia bao dưỡng nên cố ý đến đây phục kích.
Sau khi kiểm tra lại số phòng, cả hai áp tai vào cửa nghe ngóng. Nhưng bên trong lại yên tĩnh đến lạ thường.
“Khách sạn này cách âm tốt thật…” Một người bực bội làu bàu rồi lấy ống nghe chuyên dụng dán lên cửa.
Lần này thì có âm thanh, nhưng không phải những tiếng ái muội như họ tưởng tượng mà chỉ có tiếng “cạch, cạch, cạch” đều đặn. Hai người càng nghe càng thấy có gì đó không đúng.
“Ông có thấy giống tiếng d.a.o đang chặt không?”
“Đừng ồn, ai lại nấu ăn trước khi lên giường với kim chủ chứ? Hơn nữa, tiếng động gần thế này, đâu có giống ở trong bếp.”
Cả hai im lặng một lát.
“Ông có ngửi thấy mùi gì không?”
“Có, hình như là…”
Họ cúi xuống, kinh hãi nhìn một dòng chất lỏng đỏ sậm, sền sệt và tanh hôi đang từ từ rỉ ra từ khe cửa. Cùng với tiếng d.a.o chặt thình thịch trong phòng, hàng loạt hình ảnh về một vụ phanh thây lập tức hiện ra trong đầu họ.
“Này… không lẽ Khương Đào điên rồi, g.i.ế.c kim chủ rồi phanh thây đấy chứ?”
“Đừng… đừng có đùa…”
Họ nín thở chờ đợi. Lát sau, trong phòng lại vang lên những âm thanh khác.
“Ùng ục, ùng ục…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Răng rắc, răng rắc…”
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt…”
Những tiếng động ấy khiến người ta sởn tóc gáy, càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng. Trong phút chốc, câu chuyện tình ái m.á.u ch.ó đã biến thành một vụ án hình sự ghê rợn.
Không thể chịu đựng thêm, hai người ba chân bốn cẳng chạy vào lối thoát hiểm. Dưới ánh đèn xanh mờ của bảng chỉ dẫn, cả hai đều thấy rõ vẻ kinh hoàng trên mặt đối phương.
“Còn chụp không?”
“Trước tiên… cứ trốn đã, xem tình hình thế nào.”
“Đúng, đúng, an toàn là trên hết.”
Họ rón rén ló đầu ra, dán mắt vào cánh cửa phòng. Không lâu sau, Khương Đào quả nhiên bước ra ngoài. Vạt váy cô vương vài vệt nâu thẫm, khóe miệng còn dính một màu đỏ khả nghi. Gương mặt cô trông vô cùng thỏa mãn, thậm chí còn ợ một cái.
Cô ta… cô ta không lẽ đã phanh thây kim chủ rồi còn ăn thịt thật chứ!
Lần này, hai paparazzi sợ đến hồn bay phách lạc, chẳng còn tâm trí đâu mà săn tin sốt dẻo nữa, vội vàng té ngửa lăn xuống cầu thang.
Trong khi đó, Khương Đào vừa l.i.ế.m vệt sốt cà chua bên mép vừa hồi tưởng hương vị của chiếc chân giò hun khói mới ăn. Mặc dù ngon nhưng vì để nguội nên hơi cứng, nhai khá mỏi răng. Còn bình rượu huyết hươu kia nữa, cô đã lỡ tay làm đổ, thật đáng tiếc.
Bên kia, hai tay săn ảnh trốn trong xe, run rẩy ôm chầm lấy nhau. Bỗng, điện thoại rung lên. Cả hai giật nảy mình, run run mở máy thì thấy đó là cuộc gọi từ người đã báo tin về Khương Đào.
Đối phương vội vàng hỏi: “Chụp được scandal của Khương Đào chưa?”
Hai paparazzi vẫn chưa hết bàng hoàng, nghe vậy liền tức giận gầm lên: “Chụp cái đầu nhà anh! Sau này mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng thế này thì đừng có tìm bọn tôi!”
Đầu dây bên kia: “???”
Mê Truyện Dịch
Sáng hôm sau, Tôn Kiến Hiền tính toán thời gian, vui vẻ gọi cho gã họ Lư. Ai ngờ, điện thoại vừa kết nối đã bị hắn ta c.h.ử.i cho một trận xối xả.
Tôn Kiến Hiền ngơ ngác: “Anh Lư sao vậy? Có phải Khương Đào…”
Gã họ Lư, mũi vẫn còn sưng, gắt lên: “Đừng có nhắc đến cái tên đó nữa!”
Tôn Kiến Hiền xoa xoa tai, lo lắng hỏi: “Anh Lư, có phải anh không được khỏe không?”
“Không có! Tôi rất khỏe!” Gã họ Lư kích động, vô tình chạm vào vết thương, đau đến mức “a” lên một tiếng.
Tôn Kiến Hiền càng thêm lo lắng. Nghe âm thanh này, có vẻ vết thương của gã họ Lư không hề nhẹ. Tối qua, hắn ta ở cùng Khương Đào. Chẳng lẽ… bị thương ở “chỗ đó”?!
Gã họ Lư nhớ lại chuyện tối qua mà tức đến sôi máu, vung tay đ.ấ.m vào không khí. Người đàn bà đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Không chỉ ăn nhiều mà đ.á.n.h người cũng đau điếng! May mà hắn chưa ngủ với cô ta, nếu không lỡ bị cô ta quấn lấy thì chẳng phải ngày nào cũng bị bạo hành gia đình hay sao? Nghĩ đến đây, hắn lại thấy mình có chút may mắn, liền cảnh cáo Tôn Kiến Hiền: “Đừng nhắc đến tên cô ta nữa, càng không được dẫn cô ta đến trước mặt tôi. Nếu cô ta hỏi thì cậu… cậu cứ bảo tôi ra nước ngoài rồi!”