Tôn Kiến Hiền: “…” Hắn càng lúc càng tin rằng suy đoán của mình là đúng.
Tôn Kiến Hiền bối rối cúp máy. Hắn vốn định dùng Khương Đào để lấy lòng gã họ Lư, đổi lấy tài nguyên, giờ lại xảy ra chuyện này. Sau này gã họ Lư có còn là đàn ông được nữa không cũng chưa chắc. Xem ra, con đường này đã bị chặt đứt vĩnh viễn. Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, không ai khác chính là Khương Đào!
“Ring ring… Nhận điện thoại… Mau nhận điện thoại…”
Tiếng chuông di động ồn ào đ.á.n.h thức Khương Đào. Cô làu bàu, ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh quờ quạng trên đầu giường, cuối cùng cũng tóm được thứ đã phá bĩnh giấc ngủ của mình. Cô quẹt tay một cái, âm thanh phiền nhiễu lập tức im bặt. Khương Đào hài lòng trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau, tiếng đập cửa dồn dập cuối cùng cũng đ.á.n.h thức được cô. Khương Đào mơ màng ngồi dậy, tay vô thức quệt khóe miệng.
Căn phòng trước mắt vô cùng xa lạ: giấy dán tường màu hồng nhạt, trên tường treo vài tấm ảnh của cô, ngoài ra cách bài trí cực kỳ đơn giản. Lúc này, Khương Đào mới dần tỉnh táo. À, cô đã thoát khỏi nơi phong ấn và giờ đang là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết. Nhưng điều đó không quan trọng. Ký ức về những món ngon ngày hôm qua vẫn lởn vởn trong đầu, khiến cô cảm thấy hài lòng với thế giới này.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngớt.
Khương Đào ra mở cửa. Cô gái nhỏ gầy đeo kính gọng lớn đứng bên ngoài là Đồng Đồng, trợ lý của Tôn Kiến Hiền. Thấy gương mặt vô cảm của Khương Đào, Đồng Đồng có vẻ hơi co rúm lại: “Chị Khương, xin lỗi đã làm phiền chị nghỉ ngơi ạ!”
Khương Đào đã quen với vẻ sợ sệt của cô bé. Cô vừa ngáp vừa đi vào trong, hỏi: “Tìm chị có việc gì?”
Đồng Đồng vội đi theo. Cô bé được Tôn Kiến Hiền cử đến. Nguyên văn lời của Tôn Kiến Hiền là: “Dám không nghe máy của tôi à? Khương Đào chán sống rồi!” Đồng Đồng không dám nói thẳng, chỉ có thể khéo léo nhắc nhở: “Chị, hôm nay chị có lịch trình, chị quên rồi sao?”
Khương Đào xoa xoa thái dương. Trong ký ức, Tôn Kiến Hiền quả thật đã hứa với nguyên chủ rằng nếu cô đi tiếp rượu thì sẽ sắp xếp lịch trình cho cô. Hiện tại, trong đầu Khương Đào chỉ có ăn, căn bản không muốn đi đâu cả. Nhưng cô nghĩ, sau khi mình trốn thoát, tiểu tiên kia chắc chắn sẽ sớm phát hiện, có khi bây giờ đã đi khắp nơi tìm cô rồi. Cô không muốn quay lại nơi phong ấn lạnh lẽo, hoang vu đó. Cách tốt nhất để không bị phát hiện chính là nhập vai nguyên chủ, ẩn mình trong thế giới của cuốn sách này. Vì thế, dù không cam tâm, cô vẫn phải vào phòng thay đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm. Chị Khương hôm nay dù lãnh đạm hơn trước nhưng lại dễ nói chuyện hơn hẳn. Cô bé bèn đ.á.n.h bạo hỏi: “Chị, tại sao điện thoại của chị lại tắt máy vậy ạ?”
“Điện thoại?” Khương Đào nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy chiếc điện thoại đã bị bóp nát như một miếng bánh quẩy. Cô lập tức có chút chột dạ, liền đá nó vào gầm giường.
May mà Đồng Đồng không dám hỏi nhiều. Chờ cô thay quần áo xong, cô bé liền chở cô đến công ty.
Tôn Kiến Hiền ra vẻ hưng sư vấn tội, nhưng không hiểu sao khi chạm phải ánh mắt u ám của Khương Đào, hắn đột nhiên thấy lúng túng. Mãnh thú khi đói thì tính tình không được tốt cho lắm. Khương Đào cũng vậy. Nhưng để che giấu hành tung, cô phải kiềm chế cảm giác thèm ăn của mình. Ít nhất thì không thể ăn thịt người đại diện được.
Khương Đào sờ bụng, tâm trạng càng thêm tệ. May thay, Đồng Đồng kịp thời mang đến cà phê và sandwich. Có chút đồ ăn lót dạ, tâm trạng Khương Đào mới khá hơn. Cô nhớ đến gã nhà giàu coi tiền như rác hôm qua, liền hỏi: “Người họ Lư kia đâu rồi? Không phải nói muốn nuôi tôi sao? Sao đến giờ còn chưa mang bữa sáng đến?”
Tôn Kiến Hiền: “…?” Lời này nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng sao hắn lại thấy có gì đó là lạ. Hắn không nghĩ nhiều nữa, nén giận hỏi: “Em còn hỏi anh? Hôm qua em đã làm gì anh ta? Tại sao anh ta lại… bị thương ở chỗ đó?”
Khương Đào thản nhiên đáp: “Tôi đâu có cố ý. Còn không phải tại hắn quá keo kiệt sao?”
Đầu Tôn Kiến Hiền đầy dấu chấm hỏi: “Anh ta keo kiệt? Sao có thể?”
Mê Truyện Dịch
Khương Đào bĩu môi: “Đến cái chân giò hun khói còn tiếc không cho tôi ăn, tôi chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi.”
Tôn Kiến Hiền chợt thấy lạnh gáy. Không ngờ gã họ Lư lại vì một cái chân giò hun khói mà bị thương ở chỗ hiểm. Nhưng hắn cũng không ngờ gã họ Lư bề ngoài trông bảnh bao thế mà lại keo kiệt đến vậy. Một cái chân giò mà đến người phụ nữ mình b.a.o n.u.ô.i cũng không cho ăn, huống chi là người khác. Xem ra, cái “đùi” này có ôm cũng chẳng được lợi lộc gì. Hắn vừa khổ não vừa thấy may mắn.
Khương Đào không biết mình đến đây làm gì, bèn hỏi Tôn Kiến Hiền: “Lịch trình gì vậy?”