Trải qua nhiều ngày quay phim, Hoàng Hạo đã sớm quen thuộc với nhân vật này.
Cậu ta mỉm cười, tự tin đi tới trước mặt Khương Đào: “Cô Dư, mời qua bên này ăn thử.”
Khương Đào ngước mắt lên.
Chỉ trong nháy mắt đó, Hoàng Hạo đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt như biến thành một người khác.
Cô không phân chút sự chú ý nào cho cậu ta, chỉ toàn tâm toàn ý hướng tới thức ăn trên bàn.
Ánh mắt nóng bỏng lại kiếm chế.
Trong kịch bản, Dư Ấu Tương là người có một tình yêu nóng bỏng cùng với sự sùng kính đối với món ăn ngon. Những lời cô phê bình Tống Thừa Trú đều xuất phát từ đáy lòng, cũng chính vì vậy mới có thể đ.á.n.h thức Tống Thừa Trú đang bị cái lợi trước mắt mê hoặc, khiến anh ta kiềm lòng lại, đi nghiên cứu kỹ thuật nấu nướng.
Mà lúc này, Khương Đào đã tiến vào trong loại trạng thái đó.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô cầm đũa lên, gặp một miếng thịt cá. Thịt cá tươi ngon dễ nát được kẹp giữa hai chiếc đũa một cách vững vàng.
Lần này, Khương Đào đã nắm chắc nhân vật rồi.
Hoàng Hạo vồn định dùng kỹ thuật diễn của mình áp chế cô, lại đột nhiên phát hiện, bản thân đang bị cô áp chế ngược lại.
Cậu ta tựa như nhập vào thân thể Tống Thừa Trú, căng thẳng nhìn miếng thịt cá tiến vào miệng cô.
Khương Đào nhắm mắt, khẽ nhai mấy cái, sau đó hơi nhíu mày.
Trái tim mọi người cũng theo đó mà nhấc lên.
Mở mắt lần nữa, cuối cùng cô cũng dời ánh mắt từ bàn thức ăn lên người Hoàng Hạo.
Hoàng Hạo cứng đơ người.
Trong đôi mắt kia chứa toàn nỗi tức giận tiếc thương, thậm chí còn có chút nỗi niềm hận sắt không thành thép*.
*Bỏ công dạy dỗ nhưng vẫn không hề tiến bộ, hoặc ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó, hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Món canh Đầu cá nấu đậu hũ bằng nồi đất này rõ ràng là độ lửa không chuẩn, thịt cá không đủ trơn mềm, nước súp cũng không đậm đà, thậm chí đậu hũ còn vương mùi tanh của đậu. Anh định dùng cái tay nghề này đi lừa khách à...”
Hoàng Hạo muốn nói lời thoại tiếp theo, nhưng lại bị Khương Đào trừng mắt một cái.
Ánh mắt kia hung hãn dữ tợn, bản năng sinh tồn khiến cậu chàng ngậm miệng, từ từ cúi đầu thấp xuống.
Chỉ là nghe một lát, cậu ta cả thấy có cái gì đó không đúng, “Đây... Đây hình như không phải...”
“Anh im miệng!” Khương Đào lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta, “Làm món ăn thành ra như vậy mà anh còn muốn lý luận với tôi hả?!”
Hoàng Hạo lặng lẽ nuốt hai chữ “lời thoại” xuống.
“...Phải, tôi sai rồi!”
Cho đến khi Đường Hải Sinh kêu “Cắt”, Khương Đào mới dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng Hạo lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, cậu ta bỗng dưng nhận ra.
Mình vậy mà lại bị một diễn viên không chuyên nghiệp áp diễn?!
Đường Hải Sinh hài lòng nhìn máy theo dõi, “Cảnh vừa rồi, diễn xuất của Tiểu Khương đột phá vô cùng tốt.”
“Diễn xuất của Tiểu Hạo cũng vô cùng ổn định. Cảm xúc trước sau trái ngược được chuyển đổi vô cùng tự nhiên...”
“Tiểu Hạo, chính cậu cảm thấy thế nào?”
Hoàng Hạo nhìn bản thân bị Khương Đào áp đảo hoàn toàn trong máy theo dõi, cảm thấy mặt mình như bị vả sưng.
Cậu ta ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi Đường Hải Sinh: “Đạo diễn Đường, cô ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp thật sao?”
Đường Hải Sinh: “Không phải thật mà.”
Hoàng Hạo: “Tôi cảm thấy... Tôi có thể cân nhắc về chuyện đổi nghề rồi...”
Cậu chàng nghẹn ngào nói: “Làm diễn viên quá khó...”
Đường Hải Sinh: “???”
Mặc dù Khương Đào sửa lời thoại, nhưng sau khi cân nhắc, Đường Hải Sinh và biên kịch cảm thấy lời thoại này của cô còn phù hợp hơn cả lời thoại được viết trong kịch bản. Vậy nên hai người quyết định không sửa lại nữa, giữ nguyên bản của cô.
Sau đó, đoàn phim quay bổ sung thêm vài phân đoạn nữa.
Mê Truyện Dịch
Khương Đào đứng trước bàn, chỉ cần uống một hớp canh Đầu cá nấu đậu hũ vào, khí thế của cô lập tức thay đổi, biểu hiện cực kỳ ổn định.
Ngược lại Hoàng Hạo bị NG* đến mấy lần.
*Là từ viết tắt của Not Good hoặc No Good. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý chỉ những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Lúc mới đầu cậu ta còn không cam lòng, nhưng đến cuối cũng từ từ tiếp nhận rồi xụi lơ mặc kệ sự đời.
Khương Đào còn là người sao?!
Diễn xuất cần nhiều cảm xúc như vậy, cô lại thực hiện một cách trôi chảy. Mỗi lần quay, cô đều có thể bộc lộ cảm xúc vô cùng phong phú.
Loại năng lực này, Hoàng Hạo chỉ mới thấy một người có. Người đó chính là thần tượng của cậu - Ảnh đế Thẩm Chi Diễn.
Diễn xuất như vậy mà chỉ diễn nhân vật nữ phụ, quá đáng tiếc!
Đường Hải Sinh cũng có ý nghĩ y như vậy.
Ông vốn chỉ vì báo ân mới mời Khương Đào, ai ngờ cô không chỉ có thể mang tới vị cố vấn như Sư Văn Thanh, mà còn đóng góp một phần diễn tốt như vậy.
Nếu không phải kịch bản đã định, Đường Hải Sinh thật lòng muốn cho Khương Đào thêm vài cảnh quay nữa.