Sau khi kết thúc quay phim, ông đã gọi cho con trai của bạn tốt, “Chí Lan, chú nhớ bộ phim chiếu mạng thể loại kỳ ảo của con còn thiếu một vai nữ phản diện quan trọng. Bên đây chú biết một diễn viên, cảm thấy rất thích hợp. Con có muốn bữa nào gặp thử chút không?”
Bên này, Chu Chí Lan cúp máy.
“Sao vậy, nhìn mặt cậu có vẻ rất khó xử?”
Một cánh tay thon dài kéo ghế, ngồi đối diện anh ta. Giọng nói người kia nhẹ nhàng thuần hậu, tựa như rượu vang cao cấp nhất.
“Anh Diễn!!”
Chu Chí Lan vui mừng ra mặt, “Anh đến lúc nào vậy?”
Thẩm Chi Diễn cười một tiếng.
“Vừa đến.”
“Thấy cậu đang nghe điện thoại nên không làm phiền.”
Nói tới cuộc điện thoại kia, Chu Chí Lan hết sức khổ não.
Từ khi bộ phim chiếu mạng của anh ta nổi tiếng, ngày nào anh ta cũng nhận được vô số cuộc điện thoại cùng tin nhắn, hoặc là muốn đầu tư hoặc là nhét diễn viên cho anh ta giống vừa rồi.
Những người khác còn có thể từ chối, nhưng Đường Hải Sinh là người chú nhìn anh ta từ nhỏ đến lớn, anh ta quả thực không mở miệng cự tuyệt được.
Chỉ có điều anh ta không mở miệng được, nhưng người khác có thể!
Ví dụ như nhà đầu tư bộ phim chiếu mạng này – Thẩm Chi Diễn.
Vì vậy, anh ta cố ý nặng nề thở dài một hơi, “Anh trai của em, anh nhất định không nghĩ ra người vừa gọi điện thoại cho em là ai đâu!”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười nhìn anh ta, không lên tiếng.
Chu Chí Lan: “...”
Bỏ đi, chút kỹ năng diễn này của anh ta vẫn nên đừng bêu xấu trước mặt người anh này thì hơn.
Vì vậy, anh ta nói thẳng đáp án.
“Là chú Đường đó.”
“Cũng không biết ai lại thần thông quảng đại như vậy, có thể thông qua chú tìm đến em. Em lại không thể không nể mặt chú Đường... haiz!”
Thẩm Chi Diễn suy nghĩ một chút, “Đạo diễn Đường Hải Sinh à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy có thể anh biết ông ấy đề cử ai rồi.” Thẩm Chi Diễn nói.
Chu Chí Lan có chút sửng sốt, “Sao anh biết?”
“Lần trước có ăn cơm chung.”
Thẩm Chi Diễn nhớ tới cô nhóc khiến anh ăn nửa chén cơm, nói: “Dù sao cũng nhàn rỗi, anh đến đoàn phim của cậu làm khách mời, được không?”
“Trời m*! Anh nghiêm túc hả?!”
Chu Chí Lan luống cuống tay chân lấy điện thoại ra ghi âm, “Anh! Lặp lại lần nữa đi!”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn càng sâu, “Lo anh lừa cậu à?”
Chu Chí Lan ngượng ngùng cất điện thoại, “Cũng không phải, chỉ là trước kia em có xin anh kiểu gì anh cũng không chịu, sao lần này đột nhiên lại đổi ý vậy?”
“Nhà đầu tư không phải vẫn luôn tùy hứng vậy sao?” Thẩm Chi Diễn thản nhiên hỏi ngược lại.
Chu Chí Lan: “...”
Cậu anh nói quá đúng, cậu em không còn gì để nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*********
Rất nhanh đã đến thứ Sáu, không ít khán giả đã sớm trực máy tính và điện thoại, sốt ruột chờ đợi tập đầu tiên của chương trình “Thôn Trang Của Chúng Ta” phát sóng.
Đúng tám giờ.
Tập đầu tiên lên sóng.
Số người xem nhanh chóng tăng lên tới con số mười triệu.
[Bé cưng Hi Bạch đẹp trai quá đi!!]
Mê Truyện Dịch
[Hạ Hạ, mami tới rồi đây ~]
[Nhạc Hủy Nhạc Hủy, mãi mãi bay cao!]
Ngoại trừ những lời cổ vũ của fan, trong những bình luận trên màn hình, nội dung nhiều nhất chính là...
[Rốt cuộc cũng đợi được rồi!!!]
[Thực không dám giấu, tôi chỉ tò mò sao đàn dê lại quỳ thôi]
[Tôi cũng vậy]
[+10086]
Tiết mục mở đầu chương trình vẫn giữ nguyên nhịp điệu chậm rãi giống như những kỳ trước, nhưng lần này lại tiến triển tốt một cách bất ngờ.
Hai mươi phút trôi qua, số người xem không giảm mà ngược lại còn tăng.
Lúc này đến đoạn đạo diễn Trâu thông báo ba nhiệm vụ.
Giống như trong dự đoán, những vị khách mời khác lựa chọn sửa nóc nhà và bắt gà, để lại cho Khương Đào nhiệm vụ cuối cùng là chăn dê.
Tổ chương trình giới thiệu ngắn gọn nội dung nhiệm vụ của Khương Đào bằng một đoạn video ngắn.
Trong ống kính.
Khương Đào trầm tư một lát, “Nếu nhiệm vụ thành công, cơm tối có thể ăn thịt dê không?”
Vừa lúc này, màn hình chuyển sang ống kính quay đàn dê trên sườn núi.
Dường như bọn chúng cảm ứng được gì đó, bắt đầu có chút xao động.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Chị Khương quả là chị Khương! Thiết lập người phàm ăn mãi không đổ 233333*]
*233 là số hiệu của một biểu tượng cảm xúc. Biểu tượng đó là hình ảnh con mèo cười ngã lên ngã xuống, cười đập bàn, cười bể bụng.
[Dê: Tôi cứ tưởng cô tới chăn tôi. Ai mà ngờ, cô lại muốn ăn tôi {run rẩy}{run rẩy}]
Khương Đào bắt đầu đi lên đồi, làn đạn cũng theo đó mà loạn hết cả lên.
[Tới rồi tới rồi! Dự báo đây là phân đoạn hot đó!!]
[Xoa tay chờ đợi.jpg]
[Lát nữa nếu giống chương trình Tiếp Cận Khoa Học, tôi sẽ lập tức đ.á.n.h giá một sao cho chương trình này]
Trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người.
Khương Đào đứng trước đàn dê, không làm gì cả, cũng không dùng thứ gọi là thiết bị chuyên dụng gì đó.