Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 428: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Nhìn thấy cái tên kia, nước mắt cô ấy lập tức chảy xuống.

 

Dường như cô ấy rất gian nan để khắc chế sự nghẹn ngào: “Chúc mừng Khương Đào!”

 

Cái tên này dường như xuyên qua nửa hội trường, rốt cuộc mới đi vào tai Khương Đào.

 

Sau đó cô được Thẩm Chi Diễn ôm chặt.

 

“Chúc mừng em!”

 

Lúc này Khương Đào ngây thơ mờ mịt đứng lên, đi từng bước một tới sân khấu.

 

Theo từng bước đi lên sân khấu của Khương Đào, sự ngây thơ vốn có rốt cuộc đã rút đi, biến thành kiên định.

 

Tang Linh kéo váy chạy tới ôm Khương Đào.

 

“Chúc mừng em, Khương Khương!”

 

Khương Đào nắm chặt chiếc cúp nặng trịch mà cô ấy đưa, nhìn xuống sân khấu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

 

“Tôi…”

 

Giọng nói cô xuyên qua micro, truyền khắp toàn bộ hội trường.

 

Khi đồ vật mà mình khao khát đã tới tay, sự kích động và vui sướng vốn có ngược lại chậm rãi bình tĩnh.

 

Cô mỉm cười với ống kính và bên dưới sân khấu.

 

“Tôi rất vui có thể nhận được giải thưởng này, đối với một người đang dần thích diễn xuất thì đây là phần thưởng tốt nhất đối với tôi! Cảm ơn bạn bè và fans của tôi, nhưng quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn chồng tôi Thẩm Chi Diễn.”

 

Cô nhìn về phía Thẩm Chi Diễn: “Cảm ơn anh vì em mà tạo ra thế giới.”

 

[Má ơi! Khương Khương càng ngày càng biết nói!]

 

[Đây là lời yêu thương ở cảnh giới cao nhất, mau học đi!]

 

[Mau học lỏm đi, mau học đi!]

 

Thẩm Chi Diễn dưới sân khấu hơi mỉm cười.

 

Mê Truyện Dịch

Anh đứng lên đón Khương Đào ở dưới sân khấu.

 

Vào lúc này, MC lại gọi Khương Đào: “Khương Khương, chúc mừng cô đã giành được giải thưởng này, có muốn cùng anh Thẩm ăn mừng thế nào không?”

 

“Có nha!” Khương Đào nói.

 

Thẩm Chi Diễn đột nhiên có dự cảm không lành.

 

Quả nhiên Khương Đào nói: “Thẩm Chi Diễn nói, nếu tôi giành được giải thưởng này thì anh ấy sẽ sinh con cho tôi!”

 

MC: “!!!”\

 

Tôi tên Đoàn Đoàn, chính là từ Đoàn trong Phạn Đoàn*. Nghe nói lúc mới được sinh ra, bởi vì háu ăn nên ban đầu cha mẹ định gọi tôi là Phạn Đồng**, nhưng sau lại bị ông bà nội, chú và cậu nhất trí phản đối, thế nên mới sửa thành Phạn Đoàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

* Phạn Đoàn có nghĩa là nắm cơm.

 

** Phạn Đồng vừa có nghĩa là thùng cơm vừa có nghĩa là đồ ăn hại, kẻ vô dụng.

 

Nhưng thực tế, tôi thích cái tên Phạn Đồng kia hơn, Đồng Đồng! Cái tên này vừa nghe đã cảm thấy rất oai phong, lại thể hiện rõ ràng thân phận của tôi.

 

So ra thì, cái tên kiểu trắng trắng mềm mềm như Phạn Đoàn không quá tốt, bởi vì mỗi lần bọn họ nhìn thấy tôi đều vừa ôm vừa hôn, không đếm xỉa đến thân phận mãnh thú của tôi chút nào, tức c.h.ế.t đi được!

 

Dù sao đi nữa thì tôi cũng kiên quyết không thừa nhận rằng bởi vì tôi đáng yêu, nhất định là do đặt tên sai mới thành ra như thế!

 

Hừ!

 

À mà đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu người thân của mình nhỉ.

 

Đầu tiên là cha và mẹ.

 

Cha của tôi là một tiên tôn. Nhưng hình như so với việc làm tiên tôn, cha tôi càng thích ở thế giới nhỏ này đóng phim hơn. Mẹ tôi là Thao Thiết, ngoại trừ ăn thì mẹ tôi còn làm diễn viên ở thế giới nhỏ này.

 

Tôi đã xem qua tất cả phim mà bọn họ đóng. Nhưng phải lén nói một câu, tôi vẫn cảm thấy Heo Peppa cùng với Cừu vui vẻ và Sói xám còn xem hay hơn.

 

Chỉ là, tôi nghe mẹ nói, lúc trước bởi vì mẹ đoạt giải ảnh hậu nên mới có tôi. Được rồi, vậy tôi đành miễn cưỡng thừa nhận diễn xuất của mẹ rất được vậy.

 

Còn về việc tôi sinh ra thế nào thì đó là một câu chuyện rất dài rất dài.

 

Lúc trước chú nói với tôi, chú ấy do bà nội sinh ra trong bệnh viện. Nghe nói lúc đó xém chút đã khó sinh, vô cùng vất vả mới sinh được chú ấy ra.

 

Sau đó tôi lại hỏi chú Côn Bằng, chú ấy nói rằng đã không còn nhớ mình ra đời thế nào nữa rồi, nhưng cá dưới đáy hồ Kính đều do cá mẹ đẻ trứng rồi nở ra.

 

Mặc dù những cách ra đời này không giống nhau, nhưng có một điểm chung chính là đều do mẹ sinh ra.

 

Vì vậy tôi đã đi tìm mẹ.

 

Nhưng sau khi hôn tôi một cái, mẹ lại nói với tôi rằng: “Đứa nhỏ ngốc, vật sống không có khả năng chui ra từ trong bụng mẹ được đâu. Con đương nhiên là do cha sinh ra!”

 

Cái gì?!

 

Cha còn có loại kỹ năng này sao!

 

Tôi vội vã tìm cha, hy vọng cha có thể sinh cho tôi em trai em gái chơi cùng.

 

Và cái kết là tôi bị cha vừa cười vừa đ.á.n.h một trận vào mông.

 

Huhuhuhuhu.

 

Không sinh thì không sinh, giỏi thì hung dữ với mẹ đi, chỉ biết ức h**p tôi.

 

Thật ra thì cha rất ít khi đ.á.n.h tôi, sau này mẹ nói cho tôi biết, do tôi nói cái lịch sử đen tối này của cha cho chú Tần Ngộ nghe nên cha mới nổi giận như vậy.

 

Hừ, chú Tần Ngộ đúng là miệng rộng, tôi sẽ không tốt với chú ấy nữa!

 

Cha mẹ rất thương yêu tôi, mặc dù cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ ném tôi cho chú Côn Bằng rồi cùng đi hưởng tuần trăng mật.