Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 429: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tôi cũng rất muốn cùng bọn họ đi hưởng tuần trăng mật gì đó, nhưng bọn họ luôn không cho, hơn nữa còn nói với tôi rằng: “Con nít con nôi, ăn ít cơm ch.ó thôi, tránh sau này lớn lên không cao nổi.”

 

Cơm ch.ó là cái gì? Sao nghe có vẻ rất ngon nhỉ.

 

Nhưng vì phòng ngừa bản thân không cao nổi, chuyện này vẫn bỏ đi.

 

Nói đến chú Côn Bằng, chú ấy cũng là một trong những khách trọ trong núi Thương Lan. Nghe nói chú ấy từng có quan hệ không tốt với mẹ tôi, đáng tiếc sau này mẹ lại gả cho cha, trở thành nữ chủ nhân của núi. Chú Côn Bằng vì tiền trọ mà đã ký với mẹ tôi một cái hợp đồng lao động vô cùng bất bình đẳng.

 

Và thế là chú Côn Bằng đã trở thành bảo mẫu của tôi.

 

Haix, chuyện này làm tôi không khỏi nhớ đến một câu nói mà mình thường nghe ở thế giới nhỏ - Kiến thức thay đổi số mệnh.

 

Chú Côn Bằng thua thiệt chính là vì thiếu kiến thức đấy!

 

Thế nhưng mặc dù quan hệ giữa chú Côn Bằng và mẹ không được tốt lắm, nhưng chú ấy đối xử với tôi rất tốt.

 

Lần nào chú ấy cũng nhả ra một cái bong bóng lớn bọc tôi lại, dẫn tôi xuống hồ Kính chơi, hoặc biến thành dáng vẻ của đại bàng, thả tôi lên lưng rồi bay lên bầu trời.

 

Cánh của chú Côn Bằng vô cùng rộng rãi, có thể cho tôi mặc sức lăn qua lộn lại trên đó, chơi vui hơn nhiều so với máy bay ở thế giới nhỏ.

 

Tôi cũng giống cha mẹ vậy, ở núi Thương Lan một khoảng thời gian rồi lại đến thế giới nhỏ ở một khoảng thời gian.

 

Cậu, ông bà nội và chú của tôi đều ở thế giới nhỏ.

 

Mặc dù thế giới nhỏ không thần kỳ giống như ở núi Thương Lan, nhưng ở đó lại có rất nhiều đồ chơi thú vị và thức ăn ngon nữa.

Mê Truyện Dịch

 

Tôi thích ăn đồ ăn bà nội nấu nhất!

 

Chỉ là cha mẹ không cho tôi ở lâu trong thế giới nhỏ. Bởi vì thân thể tôi vẫn chưa ổn định, lúc cảm xúc bị k*ch th*ch sẽ không giữ được hình người, mà ông bà nội đều là người phàm, tôi không thể dọa họ được.

 

Nhưng lần này, thời gian bọn họ rời đi lâu hơn so với dự kiến của tôi rất nhiều.

 

Mẹ lại đến thế giới nhỏ đóng phim, trước khi đi còn dặn dò cha và chú Côn Bằng chăm sóc tốt cho tôi, lại hôn tôi thêm nửa giờ mới lưu luyến rời đi.

 

Nói thật, tôi đúng là có chút vui vẻ vì chuyện này.

 

Dĩ nhiên, không phải tôi không thương mẹ, chẳng qua là tục ngữ có câu, một núi không thể có hai Thao Thiết. Khi có mẹ ở đây, chung quy là tôi không dễ gì được ăn no.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ vừa rời đi hai ngày, tôi cũng ra sức ăn hai ngày. Không chỉ ăn đến bụng nhỏ tròn vo, mà còn vì quá thoải mái mà sừng trên đầu và đuôi đều lộ cả ra ngoài.

 

Chỉ là hai ngày sau, thế giới bên ngoài núi Thương Lan xảy ra chút chuyện, cha phải đi xử lý nên giao tôi cho chú Côn Bằng.

 

Trước kia bọn họ cũng thường xuyên như vậy, tôi cũng đã quen rồi.

 

Nhưng mà, lần này lại xảy ra chút vấn đề.

 

Chính là sau khi cha rời đi không lâu, một nhóm người đã lén lút mò lên núi Thương Lan.

 

Chú Côn Bằng nói với tôi rằng, đám người này chính là người tu tiên. Năm đó, cột chống trời sụp đổ, trong khi cha đi cứu thế, bọn họ lại đổ tất cả ngọn nguồn tai họa lên người mẹ, thậm chí thiếu chút nữa g.i.ế.c mẹ, thật may lúc đó cậu đã cứu được mẹ.

 

Sau đó, cha tỉnh lại trong thế giới nhỏ, vì trừng phạt bọn họ mà thu hồi lại tất cả linh mạch trên thế gian. Không có linh khí, người tu tiên sẽ dần biến mất khỏi thế giới.

 

Bọn họ vô cùng hối hận, tới núi Thương Lan cầu xin cha tha thứ, chỉ là cha không để ý đến bọn họ.

 

Chú Côn Bằng còn nói, thật ra thì mặc dù cha thu hồi linh khí những năm qua, bọn họ đã nắm giữ trong tay không ít linh khoáng*, vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian.

 

*Loại khoáng sản có chứa linh khí.

 

Nói cho cùng, vẫn là bọn họ quá tham lam.

 

Tôi thấy bọn họ nghiêm túc lấy ra rất nhiều đồ vật lung tung, bày đầy ra đó, rồi lại vẽ rất nhiều đường cong trên đất.

 

Chậc, vẽ như lăng quăng, cái kỹ thuật vẽ vời này còn không bằng tôi nữa.

 

Chỉ là tôi vẫn nhìn thấy được vài món đồ rất thú vị.

 

Ví như thanh kiếm trong tay thủ lĩnh đám người tu tiên kia, linh khí tản ra bốn phía, trông có vẻ rất ngon, cũng không biết mùi vị giống khoai tây chiên hay là cơm cháy nữa.

 

Còn có một nữ tu tiên, hông cô ta quấn những sợi tơ nhện thật mỏng. Đó là tơ của nhện Trích Ngọc. Mẹ nói trước kia mẹ từng ăn loại tơ này rồi, vừa giòn vừa dẻo, đáng tiếc những kẻ tu tiên kia lại điên cuồng lấy tơ nhện, giờ nhện Trích Ngọc đã tuyệt chủng rồi.

 

Tôi quẹt nước miếng tràn ra bên mép, hỏi chú Côn Bằng: “Con có thể ăn không?”

 

Chú Côn Bằng cau mày: “Không được, con nít ăn lung tung sẽ bị xấu bụng, đến lúc đó chú biết nói sao với mẹ con!”

 

Haix, được rồi.