Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz

Chương 430: Nữ Phụ Muốn Ăn Cả Showbiz



Tôi là một chú Thao Thiết nhỏ thành thục, phải học cách kiềm chế.

 

Đang lúc ấy, những người tu tiên kia đột nhiên kéo một đám con nít tới, tuổi tác bọn họ cũng không lớn, thậm chí cũng chỉ xấp xỉ tôi mà thôi.

 

Có người ăn mặc hoa lệ, có người rách rưới, nhưng trên người bọn họ đều tỏa ra hơi thở của sự sợ hãi.

 

Tôi nghe thấy thủ lĩnh đám người tu tiên nói: “Chư vị cũng vì tương lai của giới tu tiên mà vứt bỏ sinh tử. Lần này thật vất vả mới dẫn dụ được Chí Diễn tiên tôn, lại biết được hung thú Thao Thiết cũng không có trong núi Thương Lan, đây là cơ hội duy nhất của chúng tôi, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.”

 

Những người khác hô to: “Dạ!”

 

Người tu tiên kia lại nói: “Những tế phẩm này đều do chúng tôi tập hợp được, là những đứa trẻ được sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm. Chỉ khi lấy m.á.u chúng tế đại trận mới có thể mở được kết giới của núi Thương Lan. Chúng tôi chỉ cần bắt được tiểu tạp chủng do tiên tôn và con Thao Thiết kia sinh ra là có thể buộc tiên tôn trả lại linh mạch.”

 

Tôi hỏi chú Côn Bằng: “Tiểu tạp chủng bọn họ nói là con hả?”

 

Sắc mặt chú Côn Bằng tái xanh, che lỗ tai tôi lại: “Không cần nghe những lời th* t*c này, đỡ phải bẩn tai.”

 

Vì vậy, tôi ngoan ngoãn che hai tai lại ngồi một bên.

 

Chú Côn Bằng thì bắt đầu xắn tay áo, hùng hùng hổ hổ chửi: “Cái đám tạp nham chân nổi mủ mắt nổi mụt lẹo này! Lúc trước không nên tha cho bọn chúng, một đám ch.ó má lòng tham không đáy! Lại còn dám làm ra chuyện này! Thật là cóc ghẻ nhảy vào hố xí mà, tìm phân!!”

 

Sau đó, chú Côn Bằng vừa mắng bay ra ngoài.

 

Chú ấy vỗ cánh một cái, đám người tu tiên kia đã gục một nửa.

 

Thế nhưng bọn họ vẫn ương ngạnh, muốn đối kháng với chú Côn Bằng.

 

Đánh nhau chẳng có gì hay để xem.

 

Tôi xem một hồi thì cảm thấy buồn chán. Mà một khi Thao Thiết buồn chán lại rất dễ đói bụng. Vậy nên bây giờ tôi càng nhìn càng muốn ăn thanh kiếm kia.

 

Dù một chú Thao Thiết có thành thục hơn nữa cũng rất khó khắc chế Côn Bằng thèm ăn, đây chính là những lời mẹ tôi thường nói. Tôi cảm thấy rất có đạo lý.

 

Vì vậy tôi liền lén mở một lối ra nho nhỏ trên kết giới, sau đó chui ra ngoài.

 

Sau khi rời khỏi đó, hương vị của những linh vật đang lơ lửng kia lại càng thêm ngào ngạt. Nước miếng của tôi cũng chảy ra ngoài ròng ròng.

 

Vị trí của thanh kiếm kia ở gần trung tâm quá, tới đó ăn rất dễ bị chú Côn Bằng phát hiện.

 

Thế nhưng nữ tu tiên cầm tơ Trích Ngọc lại đang ở vòng ngoài, canh chừng đám trẻ kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lén trà trộn vào đám trẻ. Bọn họ đều đang bận khóc, không ai phát hiện ra tôi.

 

Chỉ có một đôi anh em ăn mặc rách rưới đang đứng một bên chú ý tới.

 

Bởi vì thời gian gấp gáp, tôi chỉ kịp thu lại sừng, cái đuôi vẫn còn giấu trong váy. Tôi cố gắng kéo váy, tránh cho bọn họ phát hiện.

 

Không nghĩ tới, bọn họ lại chủ động nói chuyện với tôi: “Nàng từ đâu tới vậy?”

 

Tôi: “???”

 

Đáng ghét, tôi ẩn giấu hoàn mỹ như vậy, sao bọn họ phát hiện ra được??

 

Dường như ý thức được sự kiếp sợ của tôi, người anh giải thích: “Váy của nàng được làm từ Thiên La Kim Tố, loại vật này một tấc thôi cũng sẽ bị người ta tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mà nàng lại có thể dùng nó làm váy. Chứng tỏ thân phận của nàng nhất định không đơn giản!”

 

Tôi có chút mơ hồ.

 

Váy này là cậu tặng cho tôi. Cậu nói sức lực tôi lớn, sợ rằng vải vóc thông thường tôi kéo một cái đã rách, thứ này chịu lực tốt, nên cho tôi mấy bộ để thay đổi.

 

Chắc là vì không thấy tôi lên tiếng, người anh lại nói: “Tiền bối đừng hiểu lầm, hai anh em chúng tôi chỉ là người phàm bình thường mà thôi. Chẳng qua là chúng tôi sống ở bên ngoài đô thành Thiên Vân, nói đó tin tức nhanh nhạy, cho nên anh em chúng tôi cũng biết chút chuyện này kia.”

 

Tôi càng thêm mơ hồ.

 

Đô thành Thiên Vân lại là chỗ nào vậy?

 

Lúc này, người em trai nhỏ giọng hỏi anh mình: “Nàng ta thật sự là người tu tiên hả anh? Sao lại lùn vậy?”

 

Lại còn nói tôi lùn?!

 

Chỉ là tôi trổ mã chậm, chứ không phải lùn đâu nha chưa!!!

 

Tôi trợn mắt nhìn tên đó.

 

Người em trai kia nhất thời bị hù dọa, run lẩy bẩy.

 

Anh trai thấy thế liền ngăn trước mặt em mình: “Tiền bối bớt giận, là em trai tôi không biết giữ mồm giữ miệng... Chúng tôi nghe nói, không phải tất cả người tu tiên đều tán đồng kế hoạch của Lăng chưởng môn. Vậy nên, ngài tới cứu chúng tôi sao?”

 

Tôi... nghe không hiểu.

Mê Truyện Dịch

 

Người anh c.ắ.n răng nói: “Tiền bối, anh em chúng tôi tự biết mình hèn mọn, chỉ là chúng tôi cũng không muốn c.h.ế.t một cách không rõ ràng như vậy. Bất kể tiền bối tới đây là vì cứu người hay có kế hoạch gì khác, nếu ngài không ngại chúng tôi là người phàm, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc dặn dò.”