Lúc này, Khương Đào ghét bỏ anh ta, lấy ống nước lại: “Làm không được thì đừng có ra vẻ.”
Dương Trinh tức xì khói.
Vì chứng minh mình làm được, anh ta đoạt lấy ống nước trong tay Khương Đào, “Để tôi!”
Khương Đào duỗi người vào trong kêu: “Bà chủ, tôi làm xong việc rồi, có thể ăn cơm chưa?”
Bà chủ vừa đáp một tiếng, Khương Đào đã giống hệt như con thỏ nhỏ, tung tăng đi vào phòng bếp.
Đường Ngữ Hạ cẩn thận đi vòng qua vũng nước dơ trên đất. Lúc đi ngang qua Dương Trinh, cô còn cuộn tay lại, nói với anh ta: “Anh Dương cố lên nha~”
Những người khác cũng bắt chước làm y như vậy.
Cuối cùng, chỗ này chỉ còn lại mình Dương Trinh đang ngơ ngác cầm ống nước.
Anh ta... bị gài bẫy???
Lúc bọn họ vào phòng bếp, Khương Đào đã ăn đến chén cơm thứ ba.
Bà chủ bưng cái chén, bị cách ăn cơm như hổ đói vồ mồi kia của Khương Đào dọa sợ, cười gượng nói: “Cô gái, cô ăn đi. Buổi sáng làm nhiều việc như vậy, mệt rồi chứ gì?”
Khương Đào ê a hai tiếng, lại tiếp tục ăn cơm.
Chờ đến khi bà chủ lấy lại tinh thần, trên bàn chỉ còn lại những cái đĩa rỗng.
Khương Đào ngẩng đầu lên từ chén cơm, vô tội nói: “Tôi ăn chưa no.”
Bà chủ: “...”
Bà đột nhiên cảm thấy, lúc trước đồng ý chuyện bao ăn với cô gái này... quá qua loa rồi.
Nhóm người bọn họ đều tụ tập trong quán ăn, lại còn có máy quay phim, vậy nên rất nhanh đã hấp dẫn một lượng lớn quần chúng nhân dân thích hóng chuyện.
“Cô gái nhỏ kia trông có vẻ gầy teo mà sức ăn rất được đó chứ!”
“Ông không biết gì hết, cái này gọi là dạ dày chúa, càng gầy càng ăn nhiều!”
Mấy người Đổng Hiển Hoành trố mắt nhìn nhau. Đột nhiên cảm thấy sự kinh ngạc của bản thân có chút ngốc nghếch.
Bên này, vì cho Khương Đào ăn no, bà chủ lại vòng vào bếp.
Sau khi xào thêm thức ăn mấy lần nữa, cuối cùng bà chủ cũng sụp đổ.
Bà lấy từ quầy ra một cái thẻ năm điểm đưa cho Khương Đào, “Có phải cô muốn thứ này không. Tôi cho cô, cô đi giùm đi!”
Những khách mời khác: “???”
Như vậy cũng được sao?!!!
Nhưng Khương Đào rất không hài lòng, cau mày nói: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tôi làm việc cho bà, bà cho tôi ăn cơm. Sao bà lại không tuân thủ chữ tín vậy chứ!”
Bà chủ khóc không ra nước mắt.
Tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không ham của hời nữa đâu!
Nhưng Khương Đào lại không chịu bỏ qua, Thao Thiết muốn tìm một phiếu ăn cơm lâu dài khó lắm đó!
Trong lúc hốt hoảng, bà chủ chợt nảy ra một ý.
“Đi, tôi dẫn cô đi tìm người khác!”
Bà đảo mắt nhìn đám người một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ông Triệu!! Không phải tiệm trái cây nhà ông cũng đang tuyển người sao?”
Một người đàn ông trung niên đột nhiên bị điểm danh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không không không, tôi làm một mình là được rồi, cực kỳ ổn luôn...”
Buồn cười, sức ăn của cô gái này sắp bằng ba lần ông, nếu thật sự tuyển thì chắc lỗ sặc máu.
Ông ta vội vã lấy một cái thẻ điểm từ trong túi ra, “Cái này cho cô, còn việc tuyển người thì thôi đi... haha...”
“Chị Lưu...”
“Bác Lý...”
“Chú Mã...”
Những người bị bà chủ chỉ đích danh đều rối rít lấy thẻ điểm ra bảo toàn tính mạng.
Những ai không có thẻ điểm cũng bận bịu đi hỏi khắp nơi.
Bọn họ đều là hàng xóm thân thiết, đối với tình huống của nhau đều rất rõ ràng.
Không lâu sau, trong tay Khương Đào đã có sáu mươi điểm.
Trương Sách trợn mắt há mồm.
CMN! Vậy mà cũng được sao?!
Mê Truyện Dịch
**********
Lúc nhận được tin, đạo diễn Trâu thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Trước khi quay, toàn bộ tổ tiết mục đã thử nghiệm tới lui rất nhiều lần.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, số điểm mà tất cả mọi người kiếm được vào buổi sáng cộng lại khoảng sáu mươi, cũng là một nửa số điểm được giấu.
Nhưng bây giờ, một mình Khương Đào đã lấy được sáu mươi điểm. Điểm của những vị khách mời khác cộng lại cũng không nhiều bằng cô.
Mà muốn xử phạm quy thì không được.
Dẫu sao cô cũng không hỏi người ta. Số điểm đó đều do người ta tự hỏi rồi tự cho cô.
Nhưng nếu không xử, chênh lệch nhiều điểm như vậy, Khương Đào chắc thắng, những cảnh quay thực tế vào buổi chiều sẽ không cánh mà bay.
Đạo diễn Trâu quả thật là vừa yêu vừa hận Khương Đào.
Yêu là tập nào cô cũng có thể làm ra những hành động cực kỳ trâu bò mà người khác không tài nào đoán được, nhờ vậy mà chương trình đáng xem hơn.
Hận là bởi vì cô mà lượng tài liệu thực tế hết giảm lại giảm.
Tóc trên đầu các nhân viên hậu kỳ dày dặn kinh nghiệm cũng ngày càng thưa thớt.
Đạo diễn Trâu nặng nề thở dài.
Thật là sự phiền toái ngọt ngào mà!
Bên kia, Dương Trinh vất vả lắm mới dội hết đất. Anh ta vừa về thay quần áo, lúc hào hứng chạy trở lại thì nghe được cái tin dữ này.
“Cái gì??!”
Sau khi nghe PD kể đầu đuôi câu chuyện, Dương Trinh tức đến nổi mặt biến thành màu gan heo.
Không ngờ bản thân bận rộn nửa ngày mà một chút lợi ích cũng không có, còn giúp Khương Đào lấy được sáu mươi điểm??