Mặc dù không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng tôi nghe hiểu bọn họ nói muốn giúp đỡ.
Vì vậy tôi nói: “Vậy lát nữa hai ngươi dẫn hết những người này đi đi.”
Quá nhiều người, ảnh hưởng khẩu vị.
Không nghĩ tới, sau khi tôi dứt lời, hai anh em lại cảm động đến nước mắt lưng tròng, khiến cho tôi cũng có chút ngượng ngùng.
Tôi lấy từ trong túi ra mấy quả Miên Miên. Nghe nói người ăn phải quả này đều sẽ hôn mê. Chỉ là quả này đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả, ngày nào cũng xem nó như hạt đậu ngọt để gặm.
Vì tơ Trích Ngọc, đành phải bỏ ra chút quả Miên Miên vậy.
Tôi dùng ná, b.ắ.n quả Miên Miên vào miệng nữ tu tiên kia. Quả nhiên, cô ta nhanh chóng ngủ mất.
Hai anh em kia lập tức dẫn đám trẻ chạy ra ngoài.
Chờ bọn họ đi hết, tôi lập tức kéo cái đai lưng của nữ tu tiên kia xuống, vội vã bỏ một sợi tơ Trích Ngọc vào miệng.
Ừm... có lẽ vì không còn tươi mới, mùi vị cũng không ngon như tôi tưởng.
Nhưng tôi là một chú Thao Thiết tốt không kén ăn, vậy nên tôi ăn hết mấy cái tơ nhện này.
Sau khi ăn xong, tôi lau miệng, quyết định tiếp tục đi tìm đồ ăn.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này lại có một người từ trong rừng cây chạy ra, chính là người anh kia. Cậu ta nói: “Tiền bối, tôi đã dẫn những đứa trẻ kia đến nơi an toàn rồi. Ngài còn chuyện gì cần dặn dò không?”
Tôi có chút chột dạ, vuốt vuốt khóe môi.
Nói thật, cảm giác được người khác cung kính tôn làm tiền bối vô cùng tốt, tôi bắt đầu có chút rung động rồi.
Tôi đang định nói với cậu ta đôi câu, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi của một người đàn ông: “Sư muội, muội sao vậy!”
Tôi quay đầu nhìn, anh ta cũng là một người tu tiên, còn mặc một kiểu quần áo với với nữ tu tiên bị tôi lột đai lưng nữa.
Tôi hoảng hốt liền lập tức nhào qua, trực tiếp ấn anh ta xuống đất.
Cũng còn được, người tu tiên da dày thịt béo, chưa c.h.ế.t, chỉ ngất thôi.
Mê Truyện Dịch
Sau đó, tôi nghe sau lưng truyền tới một tiếng kêu run rẩy: “Tiền bối...”
Nguy rồi!
Cách thức thô lỗ như vậy, sẽ không làm sụp đổ hình tượng chứ!
Tôi kiên trì quay đầu, lại thấy được vẻ mặt đầy sùng bái của người anh: “Tiền bối thật lợi hại!!”
Ủa?
Ủa? ủa?
“Tiền bối cẩn thận! Hình như lại có người tới!”
“Wow! Tiền bối quá giỏi!”
“Không hổ là tiền bối, tôi chưa từng thấy người nào giỏi như tiền bối vậy!”
...
Rất nhanh, khu đất này đã mọc toàn người tu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù không biết khi mùa thu tới, có thể thu hoạch một đám người tu tiên hay không, nhưng bây giờ tôi đã thu hoạch được một sọt rắm cầu vồng* rồi này.
*Rắm cầu vồng ý chỉ những lời khen thổi phồng khoa trương.
Mẹ nói đúng, rắm cầu vồng quả nhiên có thể khiến cho người ta tràn đầy năng lượng.
Giống như tôi, một người bình thường còn không muốn động móng chân, vậy mà dưới lời tâng bốc thổi phồng lại làm nhiều chuyện như thế này!
Tôi quyết định rồi.
Người có thể thả rắm cầu trôi chảy như vậy, tôi muốn hắn trở thành fan đầu tiên của tôi.
Sau khi tôi nói chuyện này với cậu ta.
Cậu ta hỏi: “Fan là cái gì?”
Ơ?
Chuyện này bảo tôi phải giải thích thế nào đây?
Nhưng anh trai nhỏ này lại vô cùng biết tự mình hiểu lấy: “Tôi đoán, là những người theo đuổi ngài, hoặc là môn đồ đúng không?”
“Đại... đại khái là vậy.” Tôi hàm hồ nói.
Mặc dù chỉ có một fan nhưng tôi đã có vỏ bọc thần tượng rồi.
Tuyệt đối không thể để fan của tôi phát hiện tôi không có học thức.
Mẹ nói, muốn củng cố fan thì phải chiều fan.
Vì vậy tôi hỏi: “Cậu có tâm nguyện gì không?”
Nhưng chưa kịp nghe thấy tâm nguyện, tôi đã nghe thấy giọng nói có chút biến đổi lạc điệu của cậu ta: “Tiền... Tiền bối, ngài... ngài... cái đuôi...”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vừa rồi chơi quá sung, lại quên giấu cái đuôi đi rồi.
Trên người bạn fan tỏa ra hơi thở sợ hãi, đang trên bờ vực thoát fan.
Tôi có chút buồn.
Dù sao cậu ta cũng là fan hâm mộ đầu tiên của tôi mà.
Đang lúc ấy, tôi lại cảm thấy đỉnh đầu có chút ngứa, thử sờ thì thấy sừng đã mọc ra rồi.
Huhuhuhu, bạn fan nhỏ của tôi chắc chắn càng hoảng sợ hơn nữa.
Ngay chính lúc tôi đau lòng chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh rất nhỏ: “Tiền bối, bất kể ngài là yêu hay người thì tôi cũng cảm tạ người vì đã cứu chúng tôi... Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ ngài.”
Chờ đến khi tôi lấy hết dũng khí quay đầu lại, bạn fan của tôi đã rời đi, chỉ để lại trên đất một ít trái cây.
Mẹ nói, không thể nhận quà của fan, vậy nên tôi lấy trái cây, sau đó để lại trên đất một khối linh thạch.
Cứ coi như tôi mua đi.
Lúc này, ở bên kia, chú Côn Bằng đã đ.á.n.h xong rồi. Những người tu tiên kia đều bị chú ấy đuổi chạy.
Chỉ là chú Côn Bằng cũng bị thương nhẹ, chuyện này đã khiến thời kỳ ngủ sâu của chú ấy đến trước hạn. Chú ấy chỉ kịp dặn dò tôi chăm sóc tốt cho bản thân rồi trầm mình xuống đáy hồ Kính, tiến vào giấc ngủ sâu.