Bây giờ, toàn bộ núi Thương Lan chỉ Côn Bằng lại một mình chú Thao Thiết cô đơn là tôi đây.
Nhưng không sao!
Đoàn Đoàn dũng cảm, không sợ khó khăn!
Ngay sau đó, bụng tôi lại bắt đầu kêu ục ục.
Dẫu sao chôn nhiều người như vậy, đói bụng là chuyện rất bình thường.
Tôi ăn hết đồ ăn vặt trong nhà mà vẫn chưa thấy no, hơn nữa dường như còn cảm thấy đói hơn nữa.
Đang lúc ấy thì tôi ngửi thấy một mùi hương mê người từ đỉnh núi truyền xuống.
Tôi vội vội vàng vàng chạy l*n đ*nh núi, phát hiện cái cây trơ trụi trên đỉnh núi vậy mà lại kết quả rồi.
Cha từng nói, cái cây này rất lâu mới có thể kết quả một lần, mà ngay cả cha cũng không biết khi nào nó sẽ kết quả.
Khi đó tôi còn chê cái cây này trụi lủi, rất xấu xí, lại không nghĩ tới nó có thể cho ra loại quả thơm như vậy. Tôi đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng cái cây này kết quả cao quá. Tôi leo lên cây, định với tay lên hái nhưng lại phát hiện tôi leo lên một đoạn, cái cây này cũng dài thêm một đoạn. Căn bản tôi chẳng thể đụng đến cái trái kia.
Vậy thì chỉ có thể nhảy lên hái thôi.
Nhưng tôi làm sao cũng không ngờ được, tay mình lại ngắn như vậy!
Với không tới!!
Vào lúc đang rầu thúi ruột, tôi lại nhớ đến cái sừng của mình. Hay là mình dùng sừng thọc trái cây kia xuống.
Tôi đúng là một thiên tài nhỏ.
Vì vậy, tôi lại bắt đầu nhảy, không nghĩ tới sừng của tôi cũng chỉ có thể vừa chạm đến cái trái đó mà thôi, căn bản không thọc xuống được.
Huhuhuhuhu!
Tức đến giậm chân!
Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như mẹ còn đang giấu hai quả trứng Kim Ô*. Hay là mình lấp bụng bằng hai quả trứng đó trước đi.
*Con quạ ba chân, tượng trưng cho mặt trời, trú ngụ trên cây Phù Tang trong Sơn Hải Kinh.
Vì vậy, tôi lại mò đến chỗ cất trứng của mẹ. Nhưng tôi lại không ngờ rằng, trứng chẳng thấy đâu, chỉ thấy hai con quạ lông lá lưa thưa.
Chúng nó có ba cái chân, một con vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi run lẩy bẩy, một con khác lại dũng cảm phun lửa về phía tôi, chỉ tiếc là lửa còn chưa chạm tới mục tiêu đã tắt mất rồi.
Nó công kích trước.
Tôi chẳng qua là tự vệ mà thôi!
Tôi xách hai cánh bọn chúng đi về hướng đống củi. Hai con Kim Ô dường như đã cam chịu số phận, không ngừng kêu gào.
Tôi nghe mà có chút đau đầu, liền gõ lên đầu bọn chúng một cái: “Không được kêu nữa.”
Sau đó hai đứa nó nói với tôi, mới đầu chúng nó cứ tưởng phải vào bụng tôi rồi, không nghĩ tới tôi chỉ xách bọn chúng tới bên đống củi, rồi bảo bọn chúng nhóm lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây là đương nhiên rồi!
Tôi vẫn còn là trẻ em mà, ăn đồ sống sẽ đau bụng đó!
Mê Truyện Dịch
Tôi dùng sừng đập mấy quả trứng vừa tìm được từ trên cây, sau đó rán đến khi hai mặt vàng ươm. Mặc dù không có gia vị nhưng trứng chiên vẫn mãi đỉnh!
Chỉ là sau khi ăn trứng chiên, tôi vẫn rất đói.
Vào thời điểm như này, tôi mới có chút hối hận.
Trước kia bản thân được cha mẹ và chú Côn Bằng bảo vệ quá tốt, lại không có chút kỹ năng săn bắt, thành ra loại thời điểm này cũng chỉ có thể c.h.ế.t đói.
Trong núi Thương Lan, những con vật sống sót dưới sự truy lùng của mẹ đều rất tinh ranh, tôi căn bản bắt không được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định đến thế giới nhỏ tìm mẹ.
Có câu nói, đứa trẻ có mẹ như trân bảo, đứa trẻ không mẹ như cỏ cây.
Ba và chú Côn Bằng chẳng nhờ vả gì được, mẹ mới là bờ bến che mưa chắn gió cho tôi.
Trước khi đi, tôi cũng không quên dẫn hai cái “bật lửa” theo, cùng với những vật cần thiết cho việc đi xa.
Tôi còn cố ý chuẩn bị mũ và áo khoác ngoài. Như vậy, cho dù sừng và đuôi có lộ ra cũng không bị phát hiện.
À, còn có ngọc tàng hình, mang theo vật này, kẻ xấu sẽ không thấy tôi được.
Tôi quả nhiên là một chú Thao Thiết nhỏ cẩn thận.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, tôi lập tức lên đường.
Vốn dĩ tôi muốn đáp thẳng xuống nhà mình, không được nữa thì đáp xuống nhà cậu cũng không sao.
Nhưng khi tôi mở mắt, lại phát hiện ra mình đã đáp xuống một nơi giống như trường học vậy.
Nơi này, tòa nhà giảng dạy vừa cao lớn lại hoa lệ, đường đi cũng cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, không ít học sinh mặc quần áo xinh đẹp đang đi qua đi lại.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Việc gấp lúc này là phải lấp đầy bụng.
Chỉ cần có trường học, nhất định có nhà ăn.
Tôi ôm ngọc tàng hình, tự tin mười phần bước về phía nhà ăn.
Nửa giờ sau, tôi ôm cái bụng đói meo nhìn ba con đường trước mặt, thật là tủi thân ch** n**c mắt.
Tại sao tôi lại không thừa kế năng lực đi săn mà lại giống y chang cái bệnh mù đường của mẹ chứ.
Rốt cuộc đường nào mới dẫn đến nhà ăn đây.
Giờ mà không tìm được đồ ăn nữa, tôi chỉ có nước ăn lá cây ven đường thôi.
Đang lúc ấy, tôi lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng hoan hô.