Anh ta rẻ mạt vậy luôn!
Anh ta nhìn lại bản thân cực khổ tới trưa, đắc ý khi chỉ có mười hai điểm thì cảm thấy mình giống như một thằng hề.
Đang lúc ấy, Nhạc Hủy xoay người tới tìm anh ta.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
Dương Trinh đang phiền, cũng không cho cô ta sắc mặt gì tốt.
Nhạc Hủy nhẫn nại nói: “Anh Dương, anh có muốn đối phó Khương Đào không?”
Dương Trinh tức giận: “Cô ta đã được hạng nhất rồi, còn đối phó gì nữa?”
Nhạc Hủy nhỏ giọng nói: “Mặc dù Khương Đào đứng nhất nhưng Đường Ngữ Hạ thì không.”
Dương Trinh có chút sửng sốt: “Cô có ý gì?”
“Buổi sáng, Đường Ngữ Hạ chỉ kiếm được ba điểm. Dựa theo tình hình hiện giờ, cô ấy nhất định sẽ đứng chót.” Nhạc Hủy tỉ mỉ phân tích, “Không phải cô ấy và Khương Đào là bạn tốt sao? Anh nói xem, Khương Đào có chia đồ ăn cho cô ấy không?”
“Lần trước là đồng đội, Khương Đào còn có lý do để cho, nhưng lần này là thi đấu cá nhân.”
“Nếu cô ta không chia cho Đường Ngữ Hạ, giữa bọn họ không phải là tình chị em giả tạo sao? Bình thường thân thiết gọi Khương Khương Hạ Hạ, đều là làm cho người ta xem. Nhưng nếu cô ta chia, hình tượng cố ăn ăn nhiều của cô ta sẽ sụp đổ trong nháy mắt.”
Dương Trinh có chút khinh bỉ.
Ngày thường Nhạc Hủy tỏ vẻ có quan hệ rất tốt với Đường Ngữ Hạ. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô ta lại bán Đường Ngữ Hạ một cách lưu loát như vậy.
Nhưng lời Nhạc Hủy nói lại đả động đến tâm Dương Trinh.
Anh ta chỉ hận không được thấy Khương Đào gặp xui xẻo.
“Nhưng làm thế nào mới đảm bảo Đường Ngữ Hạ xếp chót?”
Nhạc Hủy nói: “Lúc em mới qua đây, nghe nói Thịnh Hi Bạch vì đỡ Đổng Hiển Hoành mà bị trẹo chân rồi. Chiều nay hẳn là bọn họ không tham gia đâu.”
“Vậy nên, chỉ cần chiều nay anh Dương giúp em nâng điểm lên. Hai chúng ta cùng đứng hạng hai, mạnh mẽ đè Đường Ngữ Hạ xuống phía dưới.”
Dương Trinh có chút do dự.
Bản thân vất vả lắm mới tìm được manh mối, khi không lại phải chia cho Nhạc Hủy. Chuyện này khiến anh ta rất không thoải mái.
Nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay mình bị Khương Đào đùa bỡn, lửa giận trong lòng lại nổi lên.
“Được! Tôi đồng ý với cô!!”
*******
Mọi người ăn cơm trưa xong liền bắt đầu quay phim cho buổi chiều.
Bởi vì kết quả của cuộc thi gần như đã chắc chắn, mọi người đều có chút lười biếng.
Thịnh Hi Bạch bị trật khớp chân, nghỉ ngơi trong phòng. Đổng Hiển Hoành áy náy trong lòng nên cũng ở lại đó.
Đường Ngữ Hạ nhìn nhìn điểm số của mình, quyết định buông xuôi.
Không phải chỉ là ăn tối đơn giản tý thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời điểm phải giảm cân, cuộc sống một ngày chỉ ăn một quả dưa leo cô cũng từng trải qua rồi. Có gì ghê gớm đâu!
Chỉ có Dương Trinh và Nhạc Hủy vẫn giữ vững tinh thần chiến đấu hừng hực, đi ra ngoài tìm điểm.
Sau khi bọn họ đi, Khương Đào bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
Hỏng bét.
Buổi sáng cô chỉ lo làm việc, quên mất Đồng Đồng đã dặn phải làm tuyên truyền cho nhãn hiệu kem mà bản thân đang làm đại diện.
Khương Đào chưa từng làm loại chuyện này, nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở người duy nhất còn ở lại đây, Đường Ngữ Hạ.
“Hạ Hạ, cậu biết tuyên truyền thế nào không?”
“Tuyên truyền?”
Đường Ngữ Hạ có chút sửng sốt, “Chuyện tuyên truyền bên tớ đều có chuyên gia phụ trách. Còn về cách tuyên truyền của mấy người như ba tớ thì họ thường sẽ tiến hành roadshow.”
“Roadshow là gì?”
Đường Ngữ Hạ: “Roadshow chính là bọn họ sẽ dẫn diễn viên đi đến rạp chiếu phim trong các thành phố, sau đó cùng xem phim, giao lưu với khán giả, để khán giả miệng truyền miệng, lan truyền tin đồn, cuối cùng hấp dẫn nhiều người đến mua vé xem phim hơn.”
Khương Đào như có điều suy nghĩ.
Hiểu rồi.
Tuyên truyền chính là cô đem kem đi đến từng nhà, sau đó tự mình thưởng thức để người ta nhìn thấy kem ngon ra sao, cuối cùng bọn họ sẽ kêu gọi bà con hàng xóm của mình đi mua kem!
Đơn giản!!
Đường Ngữ Hạ: “Khương Khương, cậu hỏi chuyện này chi vậy?”
Khương Đào ôm lấy một hộp kem, “Tuyên truyền!”
Đường Ngữ Hạ: “???”
Cô mơ mơ màng màng đi theo Khương Đào trở lại đường lớn lần nữa.
Khương Đào xông thẳng vào nơi mình làm việc sáng nay, chính là cái quán ăn kia.
Bà chủ làm xong công việc, vất vả lắm mới có chút thời gian dừng lại lướt Tiktok.
Ai ngờ bà đang lướt vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái người mà mình muốn tránh còn không kịp.
“Cô cô cô… Sao cô lại tới nữa?!” Bà chủ sợ run người.
Khương Đào: “Bà chủ yên tâm, tôi tới không phải để đi làm.”
Bà chủ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Khương Đào đã lấy một cây kem ra. Sau khi dùng dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc ăn xong cây kem, cô hỏi bà chủ: “Bà chủ nhìn xem, có phải cây kem này rất ngon không?”
Bà chủ: “...”
Mê Truyện Dịch
Trương Sách: “...”
Đường Ngữ Hạ: “...”
Bà chủ tuyệt vọng hỏi: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu điểm mới chịu buông tha cho tôi?”
Kết quả, sau một hồi, Khương Đào hài lòng rời khỏi chỗ của gia đình cuối cùng với một đống thẻ điểm trong tay.