Thẩm đại nhân ngập ngừng, ánh mắt phức tạp, đáy mắt lộ ra chút mất mát và thương cảm.
Phản ứng của ông, từng chút từng chút đập tan hy vọng của ta.
"Thẩm đại nhân, ta không hỏi nữa, ngài không cần nói với ta."
Thẩm đại nhân nuốt lại lời sắp ra miệng cuối cùng chỉ nói với ta: "Lý Tướng quân, gặp chuyện bình tĩnh, tuyệt không được xúc động quá mức."
"Tạ ơn Thẩm đại nhân căn dặn."
Ta lên ngựa, phi nhanh rời đi.
Trước cửa phủ Tướng quân, hai tiểu tư lười biếng dựa bên cửa, vẻ mặt chán nản.
Theo lý mà nói, ta đ/ánh thắng trận về, hôm nay phủ Tướng quân đáng lẽ phải rộng cửa chào đón.
Nhưng cảnh tượng hiu quạnh như bây giờ đã gián tiếp chứng thực lời của thân binh.
Trong kinh thành này, nào có kẻ ngu ngốc?
Bọn họ tất nhiên đoán được hôm nay ta về phủ, sẽ có một trận chiến âm thầm nổi lên.
5.
"Đại tiểu thư trở về!"
Hai tên tiểu tư thấy ta, một tên tiến lên dắt ngựa, tên còn lại vào phủ bẩm báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa đi vừa hỏi: "Tướng quân cùng phu nhân đâu?"
Tiểu tư tất nhiên không dám đáp.
Tới trước cổng rủ, chỉ thấy nhị thúc và nhị thẩm, được người hầu vây quanh, hùng dũng đi tới.
"Thanh Tầm, con cuối cùng cũng bình an trở về rồi."
Nhị thẩm mắt đỏ hoe, trông như thực lòng lo lắng, thương nhớ ta.
Giá như bà ta có thể giấu đi chút lạnh lùng nơi đáy mắt, đừng lén lút liếc trộ/m ta, e rằng ta đã tin rồi.
Nhị thúc nói với ta: "Tổ mẫu con rất nhớ con, mau đi bái kiến người đi."
Ta gật đầu: "Con về phủ, lẽ ra nên đi bái kiến tổ mẫu trước."
Nhưng lời nói đột nhiên chuyển hướng: "Cha cùng mẹ con đâu? Có phải đang ở bên cạnh tổ mẫu không? Sao ngay cả Thanh Lan cũng không ra đón con?"
Nhị thẩm quay mặt đi.
Nhị thúc nói: "Thanh Tầm, đi gặp tổ mẫu rồi con sẽ tự khắc rõ."
Bọn họ nghĩ tổ mẫu có thể trấn áp được ta sao?
Ta cười lạnh một tiếng, sải bước đi trước. editor: bemeobosua. Cha ta và nhị thúc đều là con ruột của tổ mẫu.
Cha ta từ nhỏ đã học võ, được tổ phụ dẫn đi dạy dỗ, cung tên, binh pháp, đều tinh thông.
Còn nhị thúc khi còn nhỏ học cưỡi ngựa, không may ngã từ trên lưng ngựa xuống, từ đó bỏ võ theo văn, ở bên cạnh tổ mẫu.
Sau này nhờ ơn tổ tiên, làm được chức Hộ bộ viên ngoại lang.
Bọn họ cho rằng, Hoàng thượng tối kỵ văn thần võ tướng xuất thân từ một nhà, là cha ta đã cản trở con đường làm quan của nhị thúc.
Nhưng điều này có thể trách cha ta sao?