Trước khi vào cung, tổ mẫu đã căn dặn rất kỹ: trong cung toàn là bậc tôn quý, ta tuyệt đối không được nhiều lời, chỉ cần lo chữa bệnh, đừng xen vào những thứ ngoài bệnh tật, lại càng không được mạnh miệng hay để lộ tính nết. Ta vốn tính thật thà, xưa nay chỉ quen đối mặt với bệnh tật, chẳng giỏi ứng phó với những điều khác, từ lúc bước chân qua cửa cung liền luôn thận trọng dè chừng.
Nhưng lúc ấy, hoàng hậu lại cười dịu dàng như vậy — nụ cười ấy khiến lòng ta bỗng chốc nhẹ bẫng. Trong đầu ta khi ấy chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: ta muốn chữa khỏi bệnh cho bà ấy, muốn để bà bớt chút đau đớn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế là ta hít sâu một hơi, dồn tâm tĩnh khí, chuyên tâm bắt mạch.
Chỉ là… mạch tượng truyền đến tay khiến ta không khỏi sửng sốt — tuy đúng là có bệnh, nhưng chẳng phải loại bệnh mà Thái y viện bó tay không chữa nổi.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, nương nương lại đặt tay lên tay ta nói: “Ta biết là khó. Đến tuổi như ngoại tổ của con còn chưa chữa được, con là một tiểu cô nương, càng cần thêm thời gian. Vậy thì ở lại trong cung vài ngày nữa đi.”
Lời của mẫu nghi thiên hạ, ta chỉ có thể gật đầu.
Thái tử thấy ta chuẩn bị rời đi, liền bước lên trước hai bước, có vẻ muốn tiễn ta. Có lẽ hắn muốn hỏi về tình hình bệnh của Hoàng hậu, nhưng một ma ma đứng bên cạnh liền ngăn lại, nói:
“Điện hạ, nam nữ khác biệt. Vu cô nương còn phải đi sắp xếp chỗ ở, không tiện để ngài tiễn. Mời ngài ở lại chăm sóc nương nương, nô tỳ sẽ tiễn nàng ấy.”
Ra khỏi cửa mới phát hiện ngoại tổ vẫn đứng đợi bên ngoài, sắc mặt nghiêm trọng, theo sau ta đi đến nơi không người mới dặn dò: “Con hãy nhớ kỹ. Bệnh nhân mà con sắp chữa tiếp theo cần dùng thuốc gì, thì bệnh của Hoàng hậu cũng cần dùng đúng thuốc ấy. Đừng hỏi vì sao. Con chỉ cần lo chữa trị, những chuyện khác… không liên quan gì đến con cả.”
Ma ma dẫn đường như thể không nghe thấy lời chúng ta, lặng lẽ đưa ta tới một gian phòng hẻo lánh.
Bên trong phòng, có một nữ nhân đang hôn mê nằm trên giường, dẫu thoạt nhìn đã không còn trẻ, nhưng nhan sắc vẫn tuyệt trần — một vẻ đẹp khiến người khác không khỏi ngây người.
Ngoại tổ né xa sau tấm bình phong, phân phó: “Quý nhân ấy là do vết thương cũ tái phát, ta không tiện ra tay, con thử xem, được hay không thì còn tuỳ.”
Ta vừa bắt tay chẩn bệnh liền hiểu ngay vì sao ngoại tổ lại “bất tiện”, vị quý nhân này trúng một loại độc hiếm có, nói chính xác thì, nàng đã trúng loại độc này từ hai mươi năm trước.
Khi đó nàng mạng lớn, lại đúng lúc mang thai, phần lớn độc tố đã bị đứa trẻ trong bụng hấp thu, chỉ còn sót lại một phần rất nhỏ — ẩn sâu trong thân thể suốt hai mươi năm, đến giờ mới bộc phát.
Loại độc này khiến toàn thân kẻ trúng độc xuất hiện vô số vết m.á.u bầm lớn nhỏ tụ lại. Phương pháp chữa trị buộc phải căn cứ vào kích thước và màu sắc của từng vết bầm — một việc cực kỳ tốn công và phức tạp. Ngoại tổ dù y thuật cao siêu, nhưng chỉ vì một câu “nam nữ khác biệt” mà không thể bước vào tận tay chữa trị.
Ta cẩn thận xem kỹ mọi vết thương trên người nàng, bắt mạch hết lần này đến lần khác, mãi đến khi thật sự không nỡ mới chịu rời khỏi giường bệnh.
Ngoại tổ nhân lúc bà ma ma không để ý liền bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta một cái, rồi mới hỏi nhỏ:
“Có chữa được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta biết rõ ý nghĩa của cái siết tay ấy.
Một người nữ nhân mang độc, lại còn sống trong cung cấm sâu thẳm, nơi ở đơn sơ lạnh lẽo, phải mượn cớ Hoàng hậu chữa bệnh mới lén gặp được ta — tất cả những điều đó đều ngầm báo hiệu: chuyện này là một vũng nước đục, dính vào là không sạch sẽ. Ngoại tổ không muốn ta bị cuốn vào.
Thế nhưng, đừng nói đến chuyện cứu người là bổn phận — đây còn là loại kỳ độc từng được ghi chép trong Dị Văn Lục! Đối với một tiểu thư khuê các quanh năm chỉ quanh quẩn trong kinh thành như ta, cả đời này e rằng chỉ có một lần duy nhất được đụng tới.
Thử hỏi, có lẽ nào một thầy thuốc lại dằn lòng không thử sức mình?
Huống hồ ta vốn không kìm được.
Cho nên, mặc cho ánh mắt ám chỉ sự ngăn cản của ngoại tổ, ánh mắt ta vẫn sáng rỡ, đáp rõ ràng:
“Trong Dị Văn Lục mà người truyền lại cho con có ghi cách giải loại độc này. Con có thể thử một lần.”
Lời vừa dứt, bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp: “A đầu nhà Vu gia, được thì được, không được thì không được, thử xem là ý gì?”
Ngay sau đó, một thân ảnh áo vàng rực rỡ từ trong phòng bước ra — trên áo có thêu rồng vàng năm móng, mà trong thiên hạ, người duy nhất được phép mặc loại y phục này... chỉ có một — chính là Hoàng đế.
Bệ hạ và Thái tử có vài phần giống nhau, nhưng Thái tử thì ôn hòa lễ độ, còn người lại mang theo uy thế ép người, khiến kẻ đối diện không dám ngẩng đầu.
Ta hơi cúi người, vẫn giữ giọng cung kính mà đáp:
“Thần nữ biết phương pháp chữa trị, nhưng chưa từng thử qua, bởi vậy chỉ dám nói là… có thể thử.”
Chuyện y đạo liên quan đến sinh tử, bất kể người đối diện là ai, ta đều không thể nói ngoa.
Người không giận mà cười:
“Cũng không phải kẻ ba hoa. Vậy thì dốc toàn lực mà trị — chữa được, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
Một câu nói thẳng mà chân thành, lại hóa giải cơn giận ban đầu của người. Thấy thế, ta liền thừa cơ thăm dò:
“Thần nữ xin cả gan hỏi bệ hạ — chẳng hay đứa trẻ năm xưa của Quý nhân hiện đang ở đâu? Có thể lấy chút m.á.u để làm thuốc dẫn không?”
“Choang!” — một tiếng bát sứ vỡ vang lên nơi đầu giường.