Nữ Y

Chương 4



Quý nhân kia cuối cùng cũng tỉnh lại. Nàng lạnh giọng, từng chữ như d.a.o cắt:

 

“Nó c.h.ế.t rồi. Hai mươi năm trước, đã bị chính tay phụ thân nó chôn dưới đất. Cút ra khỏi phòng ta. Ai nói cho ngươi biết… ta còn muốn sống?”

 

Ta từng gặp nhiều bệnh nhân đau đớn mà thốt ra hai chữ “muốn chết”. Thế nhưng, đa phần cũng chỉ là lời buột miệng. Chỉ có giọng điệu của nàng… khiến người nghe thực sự tin rằng, nàng đã buông hết sinh cơ.

 

Lời đại bất kính ấy, Hoàng thượng lại như thể không hề nghe thấy, chỉ quay sang nói với ta:

 

“Ngoại tổ ngươi từng nói, không có m.á.u đứa trẻ kia, vẫn còn cách khác, đúng chăng?”

 

Quả thực có, nhưng phương pháp ấy cần liên tục điều chỉnh lượng thuốc theo diễn biến của bệnh tình, ít nhất cũng phải mất một năm mới có thể triệt trừ độc tố hoàn toàn.

 

Ta không dám giấu, thành thật thưa lại.

 

Hoàng thượng phất tay ra hiệu, ý bảo ta lui xuống.

 

Ta biết, năm tới đây, ắt không thể rời cung nửa bước.

 

Ngoại tổ nhíu chặt mày nhìn ta, vì e dè có ma ma đứng cạnh, chỉ đành lặng lẽ rời đi, không nói một lời.

 

Ngày tháng trong cung, việc gì cũng phải dè dặt cẩn thận. Thế nhưng Hoàng hậu nương nương tính tình hiền hòa, ta được ở trong cung của người, ba bữa nửa ngày lại cùng người

trò chuyện, kể dăm ba chuyện thú vị khi khám bệnh cho đám người nghèo nơi hẻm cỏ. Nương nương lúc nào cũng hiền hoà, thường cười vui vẻ, chẳng hề miễn cưỡng.

 

Thời gian lâu dần, gan ta lại lớn thêm đôi phần, liền thưa với nương nương một chuyện — mong Người cho phép ta khám bệnh cho đám thái giám cung nữ trong cung.

 

Bọn họ khác với phi tần, chẳng thể tùy tiện tìm đến Thái y, có bệnh cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng.

 

Y thuật của đại phu đều phải từ người bệnh mà trui rèn. Trong cung này, trừ Hoàng hậu nương nương và vị Quý nhân kỳ quái khó lường kia, ta chẳng còn bệnh nhân nào khác. Mười mấy năm học y, những ngày tháng thảnh thơi thế này… ngược lại khiến lòng ta bất an.

 

Chưa đợi Hoàng hậu mở lời, Đào ma ma bên cạnh đã lên tiếng khuyên can:

 

“Cô nương quả là thiện tâm, chỉ là thân phận của cô nương giờ khác xưa, chuyện đang làm vốn đã trọng yếu, nếu tiếp xúc với nhiều người tạp loạn, e là không ổn.”

 

Những lời ấy, ta đều biết. Đào ma ma từng căn dặn ta rất nhiều lần — chuyện chữa trị cho vị Quý nhân kia, ngay cả Thái tử điện hạ cũng không được biết. Thuốc thang dùng cũng phải mượn danh nghĩa chẩn bệnh cho Hoàng hậu mà lấy.

 

Nhưng ta vẫn không cam lòng, chỉ biết tròn mắt nhìn Hoàng hậu, ánh mắt đầy vẻ cầu xin, muốn cược một lần xem lòng người có mềm hay không.

 

Quả nhiên, Hoàng hậu bật cười, gật đầu đáp ứng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi đấy, đúng là chẳng chịu ngồi yên. Đã muốn làm thì làm cho trọn vẹn. Lẫm nhi đã quản phủ Nội vụ mấy năm nay, cứ để nó giúp ngươi.”

 

Hoàng hậu nương nương không chỉ gật đầu đồng ý, mà còn ban cho ta một trợ thủ phi thường — một vị công tử… cũng là người khiến lòng ta khẽ rung lên từng nhịp.

 

Kỳ thực ta chưa từng có ý động tâm.

 

Hắn là thiên tử tương lai, còn ta chỉ là một thứ nữ nho nhỏ của Hầu phủ.

 

Hắn học vấn uyên thâm, thầy dạy đều là các bậc đại nho danh tiếng trong triều; còn ta, suốt ngày vùi đầu vào y kinh, cầm kỳ thi họa đều chẳng thông một thứ.

 

Thế nhưng, nơi tiểu viện trong Nội dược phòng, hắn luôn tỉ mỉ thay ta sắp xếp mọi chuyện khám bệnh.

 

Có lúc ta đang thái thuốc, hắn sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh, ôn hòa hỏi từng vị thuốc có công hiệu gì — ánh mắt chuyên chú hệt như một tiểu đồng học nghệ.

 

Ta từng hỏi hắn:

 

“Ngài không thấy ta kỳ quặc sao? Tiểu thư nhà người khác mở miệng là thi từ ca phú, còn ta vừa mở miệng đã là sài hồ, đương quy. Khám bệnh thì phải hỏi đến cả chuyện ăn uống đại tiện, tiểu tiện, chẳng sót điều gì. Trong mắt người khác, từ trong phủ ra đến ngoài phố, ta vẫn luôn là ‘tam cô nương nhà họ Vu’ — một cô nương như bị mắc bệnh lạ trong lời đàm tiếu của bao tiểu thư công tử đồng niên.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta cứ ngỡ y đạo đã chiếm hết tâm trí, tưởng mình sớm chẳng màng những lời đàm tiếu kia nữa.

 

Nhưng lúc cất lời hỏi, ta vẫn không nhịn được mà thấy ấm ức.

 

Thế mà hắn lại nghiêm mặt đáp, giọng chân thành không hề nửa ý đùa cợt: “Ta ngưỡng mộ nàng.”

 

“Hôm ấy, khi thấy nàng từ Thuý Hồng lâu bước ra, nàng không hề để tâm thân phận thấp hèn của các cô nương trong đó, vẫn sẵn sàng đánh đổi thanh danh khuê nữ để cứu lấy họ. Lúc đó ta đã âm thầm hạ quyết tâm — nhất định phải mời nàng vào cung, chữa bệnh cho mẫu hậu.”

 

“Bởi nàng chỉ quan tâm đến sinh mệnh, không nhìn vào sang hèn. Nàng dám hết lòng vì người hạ tiện, thì khi đối mặt phụ hoàng mẫu hậu, chắc chắn cũng sẽ không vì tôn quý mà chữa bệnh nửa vời.”

 

“Vu cô nương, nàng không biết đâu, ta ngưỡng mộ sự dũng cảm và thuần khiết ấy đến nhường nào. Hoá ra, trên đời thật sự có người đối đãi người sang kẻ hèn như nhau.”

 

Khi hắn nói những lời ấy, trong mắt tựa như có muôn vàn tinh tú đang lấp lánh. Lấp lánh… rồi bất giác có một vì sao sáng nhất rơi vào lòng ta, hóa thành một con hươu nhỏ, húc cho tim ta đập loạn không thôi.

 

Ta cố thuyết phục chính mình — Là vì tiểu viện này quá chật hẹp, là vì chúng ta đứng quá gần nhau, là vì hắn vì bệnh tình của Hoàng hậu mới cố gắng thân thiết khiến ta sinh ra ảo giác.

 

Ta dồn hết sức lực để tự nhắc nhở: 

 

“Vu A Nguyên, ngươi nghĩ sai rồi. Không thể chỉ vì từ bé đến lớn hiếm thấy nam tử ngoại tộc nào mặt mũi đoan chính mà mới gặp một người tướng mạo đoan tú liền ngốc nghếch động lòng. Nhà họ Vu chúng ta, gia giáo rất nghiêm.”