Thế là ta bắt đầu tránh mặt Tống Lẫm. Ngoài thời gian đã hẹn để chẩn bệnh, ta thường cố ý nấn ná ở lại chỗ vị Quý nhân kia, lâu dần đến mức ngay cả nàng — kẻ xưa nay luôn lạnh mặt — cũng không nhịn được mà mở lời:
“Chỗ ta đây đâu phải nơi tị nạn, ngươi gặp chuyện gì mà dạo gần đây cứ ngày ngày dính chặt không chịu đi? Triệu Dung làm Hoàng hậu bao năm, đến một nha đầu nhỏ nhoi cũng che chở không nổi hay sao?”
Triệu Dung là nhũ danh của Hoàng hậu nương nương. Vậy mà nàng tiện miệng gọi thẳng, khiến ta giật mình, nhất thời quên cả che giấu, mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói:
“Không… không có gặp rắc rối gì, nương nương đối với thần nữ rất tốt… xin người chớ nói vậy.”
Thế nhưng ánh mắt nàng như có móc câu, chỉ cần một thoáng hoảng hốt ấy liền nhìn thấu hết thảy, cười nhạt nói:
“Thì ra là động tâm rồi. Chuyện nhỏ như con thỏ, tiểu nha đầu nào chẳng có một lần rung động…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng khựng lại, dường như vừa sực nhớ ra nơi này là đâu, ánh mắt chợt trở nên khó tin:
“Trong cung này, gọi là nam nhân thì chỉ có hai người, ngươi là động lòng với người già… hay người trẻ?”
Chưa đợi ta đáp, nàng đã tự lẩm bẩm:
“Lão kia thì già nua tàn úa, e chẳng còn nữ nhân trẻ tuổi nào nhìn vào còn động lòng… vậy chắc là người trẻ rồi.”
“Nha đầu, xem như ngươi có mắt nhìn. Tiểu tử đó… dáng dấp quả là xuất chúng.”
Giọng điệu nàng bỗng trở nên thân mật kỳ lạ, chẳng hiểu vì sao, ánh mắt nhìn ta lại mang theo chút mong đợi, dường như thật lòng muốn nghe ta nói đôi lời về Tống Lẫm.
Nhưng khoảnh khắc ấy qua rất nhanh, nàng lại thu ánh mắt về, mặt lạnh như băng:
“Đứa nhỏ không biết sống c.h.ế.t như ngươi thật là, y thuật đầy mình, bao nhiêu nơi có thể sống tốt, lại cứ nhất định chui vào cái lồng chim cứng cỏi nhất thiên hạ này. Chỉ vì một chút rung động, mà cam lòng vứt bỏ công sức mười mấy năm theo học y sao?”
Ta theo bản năng muốn phản bác — ở lại đây ta vẫn có thể hành y, vẫn có thể chữa bệnh cứu người, cung này cũng có rất nhiều người cần đến thầy thuốc.
Cho đến lúc đó, ta mới phát hiện… thì ra, sâu trong lòng mình đã sớm bắt đầu tưởng tượng: nếu ta lưu lại nơi này, sẽ là cuộc sống ra sao?
Chắc hẳn cũng giống như hiện tại.
Ta giữ lấy viện nhỏ của Nội dược phòng, ai trong cung có bệnh — cung nữ, thái giám, bất luận cao thấp — đều có thể đến tìm ta. Ta nhìn họ lo sợ bước vào, rồi lại mạnh khỏe rời đi. Cung đình này cũng có đến mấy trăm nhân mạng, không khác mấy so với hẻm cỏ nơi ta từng chữa trị.
Chỉ là khác một điều…
Ở đây, ta có một người để mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bận, và ta biết hắn còn bận hơn. Nhưng chỉ cần mỗi ngày đến hoàng hôn, ta có thể cùng hắn ngồi trong viện ngắm ánh tà dương, thế là đủ đầy một kiếp an ổn.
Ta chưa bao giờ mơ xa rằng mình sẽ là người duy nhất. Phụ thân ta cũng là thứ tử, tổ mẫu chưa từng khắt khe với ông, các trưởng bối trong nhà, phòng nào chẳng có mấy người?
Huống chi… ngôi vị tương lai mà hắn phải ngồi, đâu phải thứ ta có thể sánh vai.
Ta cũng chẳng có hoài bão lớn lao, chỉ mong ngoài y đạo, khi ta ngẩng đầu lên… vẫn thấy ánh mắt hắn như ngày ấy, nhìn ta mà khẽ cười, nói: “Nàng thật giỏi.”
Nghĩ thông suốt những điều đó, ta lại có dũng khí.
Ta muốn tự mình hỏi hắn — hỏi rằng, hắn có từng vì ta mà động lòng một chút chăng?
Nếu có… nếu hắn thật không thấy ta kỳ quái, vậy thì… những tháng năm sắp tới, có thể cho phép ta vừa ở bên cạnh hắn, vừa tiếp tục con đường y đạo được chăng?
Một chút dũng khí ấy dẫn ta đi thẳng tới viện nhỏ.
Thế nhưng chưa đi được bao xa, ta đã bị một tiểu cung nữ chặn lại. Nàng có phần sợ hãi nhìn ta, song vẫn cố gắng lấy can đảm, run giọng nói:
“Vu cô nương… nô tỳ là muội muội của Ngô công công bên Hoán y cục. Hôm trước huynh ấy đổ bệnh, may nhờ cô nương từ tâm mà ra tay cứu giúp. Chỉ là trong phương thuốc có vài vị không phải thứ bọn nô tài có thể dùng được… Huynh ấy đến giờ vẫn chưa uống thuốc, chỉ có thể nằm chờ chết. Cầu cô nương rủ lòng từ bi, giúp huynh ấy xin thuốc một lần nữa.”
Ta vốn chỉ kê đơn, thuốc đều do người của Dược phòng phụ trách bốc. Nhưng vị Ngô công công ấy, ta có ấn tượng — trong bao nhiêu người được ta chẩn trị mấy hôm nay, bệnh hắn
là nặng nhất, ta còn đặc biệt đánh dấu là "nghiêm trọng", không ngờ đến giờ vẫn chưa uống nổi một thang thuốc.
Chuyện liên quan đến mạng người, ta lập tức gác lại những nghĩ suy trong lòng, kéo nàng chạy về phía Dược phòng.
Vừa đến nơi, quả nhiên thấy Tống Lẫm vẫn còn ở đó. Hắn vừa trông thấy ta, mắt liền sáng lên; nhưng sau khi nghe xong lời ta cầu thuốc, sắc mặt hắn lại trầm xuống, nhíu mày, do dự rất lâu.
Tiểu cung nữ kia thấy thế bèn quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng:
“Cầu điện hạ rủ lòng thương, nô tỳ và A huynh sau này nhất định dốc lòng báo đáp điện hạ và Vu cô nương!”
Ta luống cuống định đỡ nàng dậy, trong lòng không hiểu: một vị thuốc nhỏ như vậy… sao lại nghiêm trọng đến thế? Đó chẳng qua chỉ là một nhúm râu của nhân sâm Liêu bình thường, dù là nhà nghèo cũng cố gắng cắn răng bốc vài thang được, huống hồ nơi cung đình xa hoa này, lẽ nào cũng không dùng nổi?
Chưa kịp hiểu rõ, Tống Lẫm đã thở dài, giãn mày ra, viết một tờ lệnh giao cho thái giám theo hầu, rồi quay sang nói với tiểu cung nữ:
“Ngươi đi theo hắn lấy thuốc đi. Nếu muốn ghi nhớ ân tình, thì nhớ lấy Vu cô nương — là nàng lòng dạ nhân hậu.”
Tiểu cung nữ bèn dập đầu thật mạnh mấy cái trước mặt ta, nghẹn ngào nói:
“Nô tỳ Ngô Hương Lan, xin ghi nhớ đại ân của Vu cô nương.”