Nữ Y

Chương 6



Khi ấy, ta vẫn chưa hiểu gì gọi là “cung quy nghiêm ngặt”, “tôn ti phân minh”.

 

Chưa biết rằng dù là một râu sâm nhỏ bé, nếu đã nằm trong kho của Ngự dược phòng, thì người như Hương Lan và A huynh nàng – hạng nô tài thấp hèn nhất – dù thuốc có hỏng cũng không được phép chạm vào.

 

Ta không hiểu — cho nên cũng chẳng hiểu rằng giữa ta và Tống Lẫm, thật ra đã cách nhau cả một vực sâu.

 

Dựa vào một chút dũng khí chưa cạn trong lồng ngực, ta ngượng ngùng ngẩng đầu lên hỏi hắn:

 

“Điện hạ… thần nữ có thể hỏi người một việc không?”

 

Có lẽ là vì ánh mắt ta cất giấu tình ý chẳng khéo, hoặc vì mấy ngày nay cố tình né tránh quá rõ ràng, mà hắn dường như sớm đã đoán được ta định nói gì.

 

Hắn cho lui tất cả thị tòng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ôn nhu nói:

 

“Cảm ơn nàng… đã chịu đến gặp ta, A Nguyên. Ta sẽ không phụ nàng đâu.”

 

Mặt trời lúc ấy đang lặn, ráng chiều đỏ rực phủ xuống, chiếu rọi lên hai gương mặt gần nhau đến độ bối rối — đỏ bừng như hai trái táo.

 

Nhưng ta… vẫn kiên định không né tránh.

 

Khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn môi một cái — ngọt lịm.

 

Vị ngọt ấy khẽ chạm đầu môi, nhưng lưu lại trong tim ta, chắc hẳn cũng in sâu trong lòng hắn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Từ đó, chúng ta tranh thủ từng khắc có thể bên nhau. 

 

Lúc ta sắc thuốc, hắn sẽ mang công vụ đến tiểu viện xử lý; lúc ta trở về điện của Hoàng hậu, hắn sẽ bất chợt xuất hiện ở bàn ăn, sai tiểu trù phòng làm đủ món ta thích.

 

Chúng ta tự cho rằng bản thân đang vụng trộm che trời giấu đất, mật ngọt không ai hay biết — cho đến ngày hôm ấy, khi giọt m.á.u của hắn rơi vào bát thuốc của ta.

 

Đó là thang thuốc Quý nhân vẫn dùng hằng ngày, canh giờ sắc thuốc cũng như thường lệ. Trùng hợp là giờ ấy cũng là lúc Tống Lẫm hay tới.

 

Hôm ấy, một vị thuốc bị dược đồng xử lý không đúng cách, hắn thấy thế bèn giúp một tay. Ta không cẩn thận làm xước tay hắn, một giọt m.á.u rơi thẳng vào bát.

 

Giọt m.á.u ấy… cũng chính là giọt m.á.u làm vỡ tung bí mật lớn nhất của hoàng cung này.

 

Bát thuốc khẽ chuyển sắc, ngả sang xanh nhàn nhạt. Người thường sẽ chẳng nhận ra, nhưng ta là người chế thuốc, dù là biến đổi nhỏ nhất cũng không lọt khỏi mắt.

 

Trong bát thuốc ấy có m.á.u được lấy từ người Quý nhân — và trên đời, chỉ có duy nhất một người, khi m.á.u trộn với m.á.u nàng, sẽ phát sinh biến hóa như vậy.

 

Chính là đứa trẻ năm xưa đã thay nàng gánh lấy phần lớn độc tố, kẻ mà nàng luôn miệng nói đã bị chôn dưới đất suốt hai mươi năm trước.

 

Nhưng nay đứa trẻ ấy… lại đang sống sờ sờ trước mặt ta, đường đường chính chính trở thành nhi tử của một quốc mẫu!

 

Ta bỗng nhớ đến nụ cười chân thành của Hoàng hậu mỗi khi nhắc đến hắn, nhớ đến cảnh hắn quỳ bên người, khoác áo sặc sỡ mà hiếu kính như con ruột.

 

Ta phải dùng hết sức bóp chặt cánh tay mình, mới đè nén được tiếng thét kinh hoàng nơi cổ họng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố ép bản thân trấn tĩnh, ta lấy thuốc đắp cho hắn như không có chuyện gì, tiễn hắn rời đi.

 

Nhưng ngay sau đó, ta đã bị triệu kiến — đến gặp người đứng trên đỉnh thiên hạ kia.

 

Thì ra… ông vẫn luôn cho người giám sát ta. Vì ông biết, một ngày nào đó, ta có thể vô tình phát hiện ra bí mật đủ khiến thiên hạ chấn động này.

 

Ông tiện tay cầm một quyển sổ, thong dong đi quanh ta như đang chuyện trò:

 

“Đây là sổ nhân khẩu của phủ các ngươi, mới cho người soạn lại sáng nay. Nhà họ Vu thật có phúc khí, người đông thế mạnh. Cộng thêm đứa con gái lớn mà huynh trưởng ngươi vừa sinh tháng trước… toàn phủ có đến một trăm ba mươi tám nhân khẩu.”

 

Ông dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn ta, giọng lười nhác mà lạnh lẽo:

 

“Chỉ không biết miệng của tiểu cô nương đây có kín không, hay là chỉ nói một câu thôi… đã đủ đưa tất cả lên đoạn đầu đài?”

 

Từng lời rót vào tai, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến người nghe lạnh buốt tứ chi.

 

Ngay cả cháu gái ruột, con của đại ca ta — đứa trẻ ta còn chưa từng gặp mặt — cũng sẽ bị ta làm liên lụy.

 

Nhưng khi xưa ta đâu có cầu vào cung? Là ông cầu ta vào, vì có người cần ta cứu mạng kia mà!

 

Ta chợt nhớ lại cái siết tay của ngoại tổ hôm nọ, cuối cùng cũng hiểu rõ. Khẽ ngẩng đầu, ta hỏi:

 

“Ngay từ lúc cho gọi thần nữ vào cung, bệ hạ vốn đã không định thả thần nữ ra… đúng không?”

 

Ông dừng chân, nhướng mày cười:

 

“Cũng không hẳn. Nếu ngươi mãi chẳng phát hiện ra bí mật kia, thì cứ để ngươi ở bên Hoàng hậu cả đời cũng chẳng sao. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại vô phúc nhìn thấy điều không nên thấy.”

 

“Vậy từ hôm nay, giam lỏng ngươi ở tiểu viện, trừ việc chữa bệnh cho Dao nhi, bất luận là ai cũng không được tiếp xúc.”

 

Dứt lời, ông quay người, ánh mắt lạnh như băng, từng chữ từng câu đều như đao c.h.é.m xuống:

 

“Tiểu viện kia là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu để Hoàng hậu, Dao nhi hoặc Thái tử biết được bí mật này — thì chính là lúc toàn phủ Vu gia ngươi phải cùng nhau… chịu tội tru di.”

 

Ông ngừng một nhịp, giọng càng lạnh hơn:

 

“Nếu chưa đủ, trẫm không ngại thêm cả nhà ngoại tổ của ngươi vào danh sách.”

 

Lúc đó ta mới thật sự hiểu — thì ra đây là uy quyền của bậc đế vương.

 

Thiên hạ đều là tôi tớ của ông, mà những sinh mệnh ấy… nếu không đáng để ông quan tâm, liền cũng chỉ được coi như cỏ rác.

 

Không biết vì sao, ta lại nghĩ đến ánh mắt Tống Lẫm hôm ta cầu xin thuốc — cái nhíu mày trong do dự ấy.

 

Trong mắt hắn, Ngô công công và Hương Lan…

 

Chẳng lẽ cũng giống như cách phụ hoàng hắn nhìn ta — chẳng qua chỉ là kẻ thấp kém, tiện dân dưới chân hoàng quyền?

 

Những ngày bị giam lỏng, đầu óc ta chưa từng ngơi nghỉ, chỉ không ngừng suy nghĩ, tìm cho cả nhà một con đường sống.