Việc trị bệnh cho Quý nhân từ đầu đến cuối đều mang danh nghĩa chẩn trị cho Hoàng hậu nương nương, nghĩ đến cũng là để che mắt Tống Lẫm.
Hắn quản lý phủ Nội vụ đã nhiều năm, nếu dược liệu không khớp với chứng bệnh của Hoàng hậu, ắt sẽ sinh nghi.
Ta từng đọc qua vài bộ chính sử, biết rằng trong lịch sử, thân mẫu của Thái tử vốn có nhiều xuất thân phức tạp — thường dân, cung nữ, thậm chí cả ca kỹ. Nhưng vị Quý nhân này… rõ ràng sống ở hậu cung, vậy mà gần như chẳng ai hay biết nàng tồn tại.
Nghĩ đến điều này đã thấy rợn người, nhưng còn kinh hãi hơn là — trong lời của Hoàng thượng, ẩn ý rõ ràng rằng ngay cả Hoàng hậu cũng chẳng biết bí mật kia. Thế thì… vì sao Hoàng hậu lại đồng ý che giấu sự tồn tại của Quý nhân?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hơn nữa, mạch tượng của Hoàng hậu rõ ràng là từng mang thai, nếu Tống Lẫm không phải con ruột của bà, thì đứa trẻ ấy đâu?
Tống Lẫm không bị chôn — vậy người bị chôn… rốt cuộc là ai?
Càng nghĩ, lưng áo ta càng lạnh toát.
Nếu những điều ta suy đoán đều đúng, thì chẳng phải năm xưa, chỉ vì một đứa con trong lòng, đế vương kia đã dám tráo long đổi phượng, chôn sống cốt nhục của Hoàng hậu, rồi giấu nhẹm đi, gạt cả hai nữ nhân?
Ta thất thần ngước nhìn cây quế ngoài viện, lòng rã rời — nếu tất cả là thật, thì e rằng kiếp này… ngoài cây quế ấy, ta chẳng còn ai làm bạn.
Hoàng thượng sẽ không để ta tiếp xúc với bất kỳ ai nữa, nhất là Tống Lẫm.
Thế nhưng chẳng ai ngờ được, đến cuối cùng… người liều cả tính mạng để cứu ta, lại là vị Quý nhân ấy.
Một tháng sau, Tống Lẫm bỗng xông vào viện của ta, mặt mũi hoảng loạn, tro bụi đầy đầu, bước chân vội vã.
Hắn run rẩy đưa tay ra trước mặt ta, giọng khàn khàn:
“Không phải nàng từng nói… m.á.u của ta có thể cứu được người sao? Cầu xin nàng… cứu lấy bà ấy. Dù cả đời này ta không thể gặp lại, chỉ cần bà còn sống ở đâu đó trên thế gian này là được rồi.”
Ta còn chưa kịp hiểu rõ “bà ấy” là ai, thì lời hắn đã rơi trọn vào tai hai người mới bước vào viện — Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Cả hai đều sắc mặt xám ngắt, nhưng đến khi nghe xong, thần sắc họ vẫn thoáng chấn động.
“Thái tử, con…”
Hoàng đế muốn hỏi: vì sao hắn biết m.á.u mình có thể cứu người?
Nhưng tình thế nguy kịch, Quý nhân bệnh nặng đã không cho phép ông có thời gian truy xét nữa. Ông chỉ lạnh giọng nhìn ta, quát:
“Nếu ngươi không cứu được Dao nhi, thì cũng chẳng cần sống nữa.”
Trái tim ta như bị xé làm đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một nửa trong ta cười nhạt, nói: ngươi xem, ngươi buồn cười chưa? Thì ra người kia… từ lâu đã biết thân thế mình. Từ lúc tiến cử ta vào cung, hắn đã biết ta có thể bị giết, kết cục tốt nhất… cũng chỉ là sống quẩn quanh mà c.h.ế.t già trong cung.
Nửa còn lại thì gào lên hỏi: ngươi còn nhớ mình là thầy thuốc không? Bệnh nhân của ngươi đang đứng giữa ranh giới sống chết, vậy mà ngươi lại có tâm tư nghĩ đến nữ nhi tình trường?
Ta không do dự, lập tức chạy về điện của Quý nhân.
Nơi đó, ta thấy nàng thoi thóp, hấp hối, hô hấp nặng nề, thần sắc nhợt nhạt.
Vội vàng bắt mạch, ta mới phát hiện — nàng đã lén ngưng dùng thuốc suốt mười ngày qua, chút tàn độc chưa giải hết lại bùng phát, xâm nhập ngũ tạng, tình hình còn tệ hơn lần đầu ta gặp.
Thuốc của nàng vốn mỗi mười ngày phải điều phối một lần, mà trong thời gian ta bị giam lỏng, Hoàng thượng vì cẩn thận, chỉ cho phép ta mười ngày đến bắt mạch một lần.
Chỉ trong mười ngày ấy, nàng đã cố ý để bản thân rơi vào cơn nguy kịch.
Giọng ta không kìm được mang theo tức giận:
“Sao người lại không trân trọng thân thể mình như vậy? Ngày đầu ta bắt mạch đã nói rõ, độc này phải kiên trì đủ một năm mới giải được. Người ngưng uống thuốc là vì điều gì chứ?”
Nàng liếc nhìn Hoàng thượng — khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng — rồi cười nhạt tự giễu:
“Ta cầu gì ư? Đương nhiên là cầu… không phải trở thành gánh nặng của kẻ khác. Ta c.h.ế.t đi, thế gian này sẽ không còn ai có thể lấy m.á.u ta ra làm bằng chứng nữa. Tiểu cô nương à, đến khi đó, ngươi cũng được tự do rồi, chẳng phải sao?”
Tựa như đã sớm đoán mình không thể sống được, nàng đem hết chút hơi tàn còn lại để trút giận về phía Hoàng thượng:
“Lão cẩu Hoàng đế ngươi tưởng chuyện ngươi đánh tráo con ta, giao nó cho người khác nuôi, là kín kẽ lắm à? Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Nếu không phải Triệu Dung — kẻ ngốc ấy — rốt cuộc lại mềm lòng, thì ngươi nghĩ Lẫm nhi có thể sống yên ổn đến bây giờ sao?”
“Nàng ấy nuôi dưỡng Lẫm nhi có tình có nghĩa như vậy, thế mà ngươi còn chê nó không đủ m.á.u lạnh như ngươi. Đứa nhỏ ấy khó khăn lắm mới động lòng với một người, phá chút quy củ, có chút nhân tính, thì đã làm sao? Làm hoàng đế thì nhất định phải cô độc đến cùng như ngươi chắc?”
“Sợ lộ thân thế nó thì ngươi cứ g.i.ế.c ta đi! Không có m.á.u ta để nghiệm chứng, tất cả đều là lời nói suông. Ta vốn nên c.h.ế.t từ tám trăm năm trước rồi, nhưng ngươi có dám tự mình ra tay không?”
“Tự mình ra tay mà ngươi cũng không làm nổi, nay lại trở về bức ép chính đứa con của mình — làm vua đến mức ấy, cũng thật là vinh quang đấy!”
Mắng Hoàng thượng chưa đủ, nàng lại quay sang nhìn Hoàng hậu, giọng yếu ớt mà vẫn mỉa mai chua chát:
“Kẻ ngốc thì ta từng thấy, nhưng ngốc như tỷ, thật là chưa từng thấy. Năm xưa hắn không dám đường đường chính chính cho ta danh phận, lại cũng chẳng chịu để ta rời cung — ấy là hắn không còn nhân tính nữa. Ta khi ấy bất quá chỉ tiện tay cứu tỷ một mạng, ai cho phép tỷ đem cả một đời ra đền đáp?”
“Đứa trẻ năm đó bị đưa đi, ta còn có thể làm ra vẻ nó là con ta mất, khóc lóc một trận cho trọn đạo. Còn tỷ — một người mẹ ruột, đến cả rơi nước mắt cũng phải lén lút vì sợ người khác thấy.”
“Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự… không hề oán giận sao?”