Nữ Y

Chương 8



Độc trong người nàng đã làm hao gần hết khí lực, lời mắng cũng chỉ như gió thoảng bên tai, nhưng đôi phu phụ tôn quý nhất thiên hạ kia vẫn đứng lặng đó, không ai phản bác lấy nửa câu.

 

Hoàng hậu nắm tay nàng, giọng nghẹn ngào quay sang hỏi ta:

 

“A Nguyên… ngươi có mấy phần nắm chắc?”

 

Loại độc này được chép vào Dị Văn Lục, không chỉ vì khó giải, mà vì đặc tính quái dị — càng là phần độc tố còn sót lại, lại càng hung hiểm. Ta giơ ba ngón tay, không thể không thành thật đáp:

 

“Ba phần. Dù có thêm m.á.u của Thái tử, cũng chỉ ba phần.”

 

Vừa dứt lời, vị quân vương vẫn luôn cao cao tại thượng rốt cuộc cũng không trụ vững, thân hình loạng choạng vài bước.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngược lại, Hoàng hậu lúc này lại trấn tĩnh hơn cả, lập tức ra lệnh:

 

“Lẫm nhi, vào đi!”

 

Ta lúc ấy mới phát hiện — thì ra Tống Lẫm vẫn chưa vào điện, mà luôn đứng đợi ngoài cửa.

 

Đến lượt Quý nhân cũng nghe thấy, nàng lập tức quay mặt đi, giọng yếu ớt mà gắt gao:

 

“Thái tử dừng bước! Quy củ không cho phép!”

 

Rồi như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng chậm rãi quay đầu lại nhìn Hoàng hậu, trong mắt ngập tràn áy náy, xấu hổ.

 

Hoàng hậu nhìn nàng, cũng nhẹ giọng như dỗ dành:

 

“A Dao, ba phần cơ hội… ta không nói là chắc chắn sẽ khỏi, nhưng đây có thể là lần cuối cùng trong đời hai người gặp mặt. Gặp nó đi… đứa trẻ ấy xưa nay vẫn luôn biết sự thật, ta không dám tưởng tượng trong lòng nó đã khó chịu đến nhường nào.”

 

Thế nhưng Quý nhân vẫn lắc đầu, cố chấp như cũ:

 

“Không. Trong đời nó… chỉ có thể có một người là mẫu thân.”

 

“Những gì tỷ đã vì nó mà đánh đổi, ta không thể cướp lấy dù chỉ là một phần nhỏ. Trong tim nó, hình dung về mẫu thân mình — chỉ nên có duy nhất một người, chính là tỷ.”

 

Dứt lời, nàng gạt tay Hoàng hậu ra, mặt quay đi, không nói thêm một câu, cũng chẳng nhìn ai nữa.

 

Ngày thứ ba sau khi Quý nhân tai qua nạn khỏi, ta đã được thả ra khỏi tẩm điện của nàng.

 

Dưới tàng cây bên tiểu viện, ta thấy Tống Lẫm đang đứng đó. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn cố gắng mỉm cười với ta, nhưng nụ cười kia chưa chạm đến đáy mắt đã tan biến. Giọng nói cất lên, đầy ngập ngừng mà cũng chan chứa sự thấu hiểu:

 

“A Nguyên, ta... không giữ được nàng ở lại, đúng không?”

 

Chỉ mới vừa rồi, ta tận mắt thấy bậc đế vương cao cao tại thượng kia, khom lưng rời khỏi nơi Quý nhân ở. Cũng chính tai ta nghe thấy ông thốt ra lời: “Nhốt nàng hai mươi năm, đã đến lúc để nàng rời đi rồi.” Mà Quý nhân là bệnh nhân, nếu nàng muốn rời cung, tất nhiên phải có ta theo hộ tống.

 

Tống Lẫm hẳn cũng đã biết quyết định của phụ hoàng mình, nên mới đứng đây chờ đợi.

 

Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ hỏi lại:

 

“Điện hạ, thật ra từ lúc đầu, cả người, thậm chí cả Hoàng hậu nương nương... đều chưa từng có ý định để ta rời khỏi cung, đúng không?”

 

Hắn cũng không đáp, mà kể cho ta một câu chuyện thật dài — chính là câu chuyện năm xưa mà ta từng mơ hồ đoán được.

 

Khi ấy hắn mới bảy tuổi, chỉ vì muốn trong ngày sinh thần của mình trêu đùa mẫu hậu một phen mà giả vờ ngủ. Nào ngờ, lại vô tình nghe được một bí mật động trời.

 

Hắn nghe thấy mẫu hậu khóc nức nở với ma ma bên cạnh, nói rằng bà có lỗi với đứa con trai chỉ có duyên làm mẫu tử trong mười tháng, bao nhiêu năm qua ngay cả một tấm bài vị, một nén hương cũng không đốt nổi. Mỗi năm đến ngày này, bà chỉ có thể ăn chay tụng kinh, âm thầm cầu nguyện cho nó.

 

Tống Lẫm nói, năm ấy hắn vô cùng hoảng hốt, nhưng phụ hoàng đã dạy hắn rằng: kẻ làm đế vương, hỷ nộ ái ố không được để lộ ra ngoài. Vậy nên hắn chỉ có thể chôn chặt mọi nghi hoặc trong lòng, âm thầm nghe ngóng từng mảnh vụn sự thật trong những ngày còn bị coi là đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

 

Từng chút từng chút, hắn xâu chuỗi được chân tướng.

 

Phụ hoàng và mẫu hậu hắn — hoá ra chưa từng có tình yêu.

 

Họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng sợi dây ràng buộc giữa hai người, lại là một nữ nhân khác. Người phụ nữ ấy bị phụ hoàng giấu kín nơi thâm cung, mới chính là người sinh ra hắn.

 

Nàng ấy từng là Trưởng công chúa của tiền triều, từng là chiến thần nơi sa trường, cũng là người đã nhìn thấy dân sinh khổ sở nên đã dốc lòng giúp đỡ phụ hoàng hắn thay đổi vận mệnh của thiên hạ. Có lẽ, họ đã yêu nhau từ khi đó.

 

Mẫu hậu hắn từng nói, người phụ nữ ấy là một vị Công chúa hiếm có trên đời, yêu thương tất cả, dù là bạn hay là địch. 

 

Khi mẫu hậu hắn bị giặc cướp bắt đi, ngay cả cha mẹ ruột cũng đã từ bỏ, chỉ có mình vị Quý nhân ấy một thân một ngựa xông pha cứu về trong đêm tối. Mà kịch độc trong người nàng, cũng từ lần đó mà trúng phải.

 

Kể từ ngày ấy, mẫu hậu mới hiểu vì sao Hoàng đế lại động tâm — nàng ta quá rực rỡ, quá hiên ngang. Chẳng có nam nhân nào không vì nàng mà xiêu lòng.

 

Nhưng sai là sai ở chỗ, hoàng đế lại yêu nàng quá mức.

 

Yêu đến nỗi rõ ràng biết cả hai không thể danh chính ngôn thuận đến với nhau, vậy mà ông vẫn mạnh tay chặt đứt đôi cánh của nàng, nhốt nàng như chim trong lồng, ép nàng sống cuộc đời mờ mịt vô danh trong cung cấm.

 

Vì thế, mẫu hậu cũng tự nguyện chôn cả đời mình vào chuyện này. Khi hoàng đế điên cuồng tráo đổi đứa bé c.h.ế.t yểu mà mẫu hậu sinh ra với con trai của Quý nhân, bà chỉ im lặng phối hợp, không hỏi nửa câu.