Nữ Y

Chương 9



 

Mẫu hậu nói, bà hiểu rõ đế vương, hiểu rằng lý trí của ông không cho phép thái tử có chút liên quan nào tới tiền triều. Nhưng với tư cách của một nam nhân, ông lại muốn dâng tặng hết thảy điều tốt đẹp nhất cho đứa con mà người ông yêu sinh ra.

 

Chính vì thế, Tống Lẫm — từ nhỏ đến lớn — chưa từng được biết thân thế của mình. Ngay cả bản thân cũng bị lừa suốt bao năm.

 

Cũng vì thế, người mẹ ruột của hắn bị nhốt hai mươi năm.

 

Và vì thế, ta — một thầy thuốc vô danh — bị đưa vào cung, rồi bị giam giữ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tất cả những điều điên rồ ấy có thể chôn vùi vĩnh viễn, nếu ta không phát hiện ra bí mật, nếu Tống Lẫm không vì ta mà phá lệ, cho một thái giám cấp thấp dùng dược liệu cấm.

 

Vậy nên, hoàng thượng nói muốn giam lỏng ta là vì “Tống Lẫm vì tư tình mà phá quy củ”, nhưng thực chất là để diệt trừ mối hoạ biết quá nhiều.

 

Ông muốn phong ta làm “Đáp ứng” — một tước vị trong hậu cung — để chặn đứt con đường mà ta và Tống Lẫm đến với nhau.

 

Tống Lẫm tưởng thật. Hắn sợ hãi.

 

Hắn đã cầu xin bằng mọi cách: cầu mẫu hậu, quỳ gối trong ngự thư phòng… nhưng tất cả đều vô ích.

 

Tới khi tuyệt vọng, hắn mới đánh cược một lần với Quý nhân, mong nàng có thể lay chuyển tất cả.

 

Mà hắn không biết, chỉ một khe gió nhỏ hắn hé mở, cũng đủ để Quý nhân nhìn thấu tất cả. Nàng nhận ra: hoá ra Tống Lẫm vẫn luôn biết — và hoá ra, người mà họ phí cả đời để che giấu, cuối cùng vẫn không giấu được.

 

Còn đứa trẻ ngày ấy… đã dần dần, trở thành một phiên bản khác của phụ hoàng hắn.

 

Ta sững người nhìn Tống Lẫm, chỉ vào chính mình, giọng run run:

 

“Vậy ra Quý nhân ngưng dùng thuốc… thật sự là vì muốn cứu ta sao?”

 

Hắn lắc đầu, ánh mắt lặng đi:

 

“Không. Mẫu hậu nói… là vì thất vọng. Người thất vọng vì ta và mẫu hậu, nên mới nghĩ dùng cái c.h.ế.t để dạy cho chúng ta một bài học.”

 

Hắn dừng lại một chút, ngữ khí trở nên trầm lặng:

 

“Hóa ra giữa người và mẫu hậu từng có một lời hứa: người nguyện ý phối hợp chữa bệnh, nhưng điều kiện là mẫu hậu phải nghĩ cách đưa nàng rời khỏi hoàng cung, không để nàng bị giam cầm trong chốn thâm cung này. Thế nhưng ta… và mẫu hậu… đều thất hứa.”

 

Hắn cụp mắt, như không dám đối diện ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Người nói, người thất vọng nhất ở chỗ, mẫu hậu quên mất chính mình thuở ban đầu — lại thực sự định dùng danh nghĩa tình yêu để giam giữ một cô gái vốn mang trời cao biển rộng trong lòng, khiến nàng cam tâm tình nguyện tự bước vào lồng son.”

 

Khi nhắc đến Hoàng hậu nương nương, giọng Tống Lẫm càng thêm nặng trĩu:

 

“Xin lỗi nàng, A Nguyên… lỗi đều là ở ta. Là ta không nên — rõ ràng biết rằng một khi nàng nhập cung, sẽ không thể tự do hành y, vậy mà vẫn kéo cả mẫu hậu cùng nhau tạo nên một giấc mộng đẹp để lừa nàng.”

 

Hắn cuối cùng cũng thừa nhận, những tháng ngày bình yên trong tiểu viện chỉ là một giấc mơ do hắn dựng nên cho ta.

 

Bằng không, với thân phận Thái tử của hắn, bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể rảnh rỗi tới mức suốt ngày quanh quẩn bên một tiểu nữ y? Mà mẫu hậu hắn, sao lại chủ động để hắn xen vào chuyện vặt của người hành y như ta? Tất cả chẳng qua là vì thương con, vì muốn cho con trai mình một cơ hội theo đuổi người trong lòng mà thôi.

 

Ta của trước kia, được bao bọc trong phủ hầu, từng ngây thơ tin rằng dù vào cung cũng có thể sống những ngày tháng an bình nơi tiểu viện. 

 

Nhưng sau khi tận mắt thấy uy nghi của đế vương, ta đã không còn ngây thơ như xưa nữa.

 

Quý nhân và nương nương đều là người tốt, họ không muốn làm tổn thương nhau, do dù ta không thích Hoàng thượng cho lắm, dù cách ông ấy yêu một người thật khiến ta khó chấp nhận, nhưng ông ấy quả thực là thật tâm yêu quý nhân. Thế mà, những con người ấy vẫn sống trong dối trá suốt hai mươi năm.

 

Bởi vì đây là hoàng cung — nơi tôn quý nhất thiên hạ. Ở nơi này, quốc gia luôn được đặt lên hàng đầu, còn tình cảm gia đình chỉ đứng sau. Dù là phụ tử, phu thê hay mẫu tử, tất cả cũng phải tuân theo quy tắc của hoàng triều. Muốn giữ được tình thân, trước hết phải không làm trái với lợi ích và quy củ của đất nước.

 

Vậy còn ta và Tống Lẫm thì sao?

 

Ta tin hắn thật lòng yêu ta. Nhưng cái gọi là yêu ấy, trong cung cấm này… quá mong manh. 

 

Hắn từ trong xương tủy đã được dạy dỗ để làm hoàng đế — là người kế thừa của bậc đế vương, kẻ nắm giữ thiên hạ.

 

Vì thế khi ta cầu xin một chút thuốc cho người thấp hèn, hắn đã đáp ứng — nhưng cũng chau mày.

 

Hắn từng nói rất thật: yêu ta vì ta chữa bệnh cho người khác mà không phân cao thấp. Ta tin, bởi chính hắn và Quý nhân cũng đã từng khổ sở vì thân phận ấy suốt bao nhiêu năm. Nhưng người càng thiếu cái gì, lại càng khát khao cái đó. Hắn hiểu rõ, những điều hắn từng không có được, sau này càng không thể giữ.

 

Quyền lực sẽ nuốt chửng sự dịu dàng, càng lên cao, con người càng lạnh lùng.

 

Ta không thể trách hắn. Cả một quốc gia to lớn phải vận hành theo quy tắc. Giống như kê đơn thuốc, phải có quân – thần – tá – sứ* mới phát huy hiệu quả.

 

(*)Trong y học cổ truyền, "quân – thần – tá – sứ" là nguyên tắc phối hợp các vị thuốc trong một bài thuốc, giúp phát huy tối đa hiệu quả và giảm tác dụng phụ. "Quân" là vị thuốc chủ đạo, "thần" là vị thuốc hỗ trợ "quân", "tá" là vị thuốc giúp giảm tác dụng phụ và hỗ trợ điều trị các triệu chứng khác, và "sứ" là vị thuốc dẫn, giúp thuốc đi đến đúng kinh mạch, tạng phủ cần điều trị, đồng thời có vai trò điều hòa các vị thuốc khác. 

 

Nhưng… những thứ đó không nên dùng để trói buộc ta.

 

Nếu muốn ta ở bên, hắn nên nói trước: làm người bên cạnh hắn, ta sẽ phải chịu những quy củ của phi tần. 

 

Ta sẽ không được chữa bệnh cho người mà hoàng cung xem là tiện dân. Dù là hắn, cũng không thể lay chuyển được những quy củ đã tồn tại mấy nghìn năm. Giống như phụ hoàng hắn — dẫu là hoàng đế, cũng không thể muốn gì làm nấy.