Rồi xé ra một mảnh vải mềm nhất bên trong, khẽ khàng lau đi nước mắt của ta.
“Tiểu thư đừng sợ, đại nhân vốn là tính tình Diêm Vương thế thôi, nhưng ngài ấy thương ngài, nhốt lại cũng chỉ để bảo vệ ngài thôi, ngoan, đừng khóc nữa nhé!”
Ta và nương bị tách riêng, mỗi người bị nhốt một nơi.
Trước cửa đều có thuộc hạ của cha canh giữ.
Bất kể ta nói gì, bọn họ cũng không mở cửa.
Chỉ có cha là mỗi bữa đều đến ăn cùng ta.
Nghe mấy thị vệ thúc thúc trước cửa tán gẫu, nói là cha mỗi lần đến tìm nương thì đều bị nương đuổi ra ngoài.
“Bùi Hoài Cẩn! Ta muốn gặp nương!”
Ta đứng lên ghế mặt đối mặt với cha.
“Tiểu Bí mập, ăn cơm.”
Cha gắp miếng vịt bát bảo đã lọc hết xương vào bát ta:
“Nương con bận, không rảnh để ý đến con.”
“Là bận, hay là bị cha nhốt lại rồi!”
Ta lớn tiếng hét, mắt cay cay.
Ta bướng bỉnh nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng đứng dậy, lông mày nhướng cao, hung hăng quát:
“Hừ, đúng vậy, kẻ không nghe lời thì đều phải bị nhốt cả.”
Nói xong, hắn lại xách ta đặt ngồi xuống ghế:
“Cho nên con ngoan ngoãn một chút, ngày mai ta sẽ để con gặp nương.”
Ăn xong cơm, hắn lại giúp ta rửa mặt súc miệng, đắp chăn cẩn thận, bàn tay lớn đặt lên chăn vỗ nhè nhẹ, miệng khe khẽ ngâm khúc ca lạ lẫm nào đó.
Ta không muốn để ý đến hắn, liền quay mặt vào trong giả vờ ngủ.
Hắn mới nhẹ nhàng bước ra.
Nửa đêm, ta nghe thấy cửa mở, rồi ta được bế lên, cơ thể mềm mại tràn ngập hương thơm quen thuộc.
Ta ấm ức gọi một tiếng:
“Nương…”
“Bảo Bảo ngoan, ngủ đi.”
Nương vỗ vỗ lưng ta, ta liền ngủ thiếp đi.
Khi rời khỏi Bùi phủ từ cửa ngách, trong cơn mơ màng, ta thấy nhũ mẫu của cha.
Bà ta nói với nương:
“Đi rồi thì đừng quay lại nữa.”
18
Ta tỉnh lại thì đã ở trong một khách điếm xa lạ, nhưng nương lại không có trong phòng.
Ta hất chăn chạy vội ra ngoài.
“Nương!”
Từ xa, ta thấy nương bị một đám người vây quanh.
Người cầm đầu là một nữ tử y phục hoa lệ, dáng vẻ yếu ớt như liễu yếu trong gió, bên cạnh dắt theo một tiểu cô nương nho nhỏ khắc ngọc trạm ngà, đang cười tươi rói nói gì đó với nương ta.
Chỉ là, nụ cười ấy chẳng chạm tới đáy mắt.
【Aaaa! Là nữ chính và tiểu nữ chính, tuyệt quá rồi!】
【Đẹp quá! Nhìn muốn chảy nước miếng luôn!】
【Nữ phụ độc ác dắt theo con của mình mà đứng trước nữ chính với tiểu nữ chính, lập tức bị hạ đo ván nha!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta hoài nghi đám người trong đạn mạc đều bị mù cả. Nhưng ta không có chứng cứ.
Không ngờ lần đầu gặp nữ chính Trần vương phi Giang Doanh lại là trong tình cảnh này.
Đứa bé nàng ta dắt, hẳn chính là tiểu nữ chính sau này sẽ một kiếm xuyên tim ta.
Hai mẫu tử kia tuy mặc y phục hoa mỹ, dung nhan cũng chỉ thuộc dạng tiểu gia bích ngọc, Giang Doanh thậm chí không nâng nổi bộ hoa phục kia.
Tiểu nữ chính cũng giống nương nó, so với ta thì kém xa!
Huống hồ nương ta vốn dung nhan khuynh quốc khuynh thành, chưa nói đến cha ta, người có gương mặt tuyệt mỹ thế kia.
Nghe tiếng ta gọi, tiểu nữ chính ngoái nhìn, trong mắt thoáng lóe lên ghen ghét cùng khinh miệt.
Ta lóc cóc chạy tới nắm lấy tay nương.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Đây chính là đứa bé kia sao? Quả thật sinh ra xinh đẹp quá.”
Giang Doanh mỉm cười đưa tay tới kéo ta, ta lại bực bội lùi một bước.
Nụ cười nàng ta cứng lại, rồi lập tức quay sang nói với nương:
“Tỷ tỷ, phụ thân rất nhớ tỷ tỷ, nghe tin tỷ đã trở về, nên bảo muội đến đón tỷ hồi phủ đó.”
Nói là đón, nhưng mấy ma ma đã vây đến gần, hiển nhiên nếu nương không chịu, họ sẽ cưỡng ép.
Nương lạnh mặt ôm lấy ta:
“Khách điếm nhiều người lộn xộn, muội định bắt ép ta ngay tại đây sao?”
“Tỷ tỷ nói đùa rồi, muội chỉ đến rước tỷ về nhà thôi mà.”
Giang Doanh vừa nói vừa ra hiệu cho mấy ma ma.
Một ma ma lập tức xông tới ôm lấy ta từ trong n.g.ự.c nương.
Trong lúc giãy giụa, ta chạm tới cây trâm hồ điệp cài trên đầu, đang định rút ra động thủ thì thấy nương kín đáo lắc đầu với ta.
Ta đành thả tay xuống.
Ma ma ôm c.h.ặ.t ta đi thẳng, bàn tay thô ráp ghì siết lấy bụng ta, vô cùng khó chịu.
May mà lên xe ngựa, nương lại ôm ta về.
Lúc này Giang Doanh đã không còn giữ cái vẻ mặt tươi cười ngoài kia, giọng điệu châm chọc:
“Những năm qua tỷ tỷ sống chẳng tốt đẹp gì nhỉ? Không như muội đâu, A Hằng ở phong địa đã đặc biệt vì muội xây một Tàng Bảo Các, mỗi ngày chàng đều tặng muội một món để đặt vào đó. Chàng nói tình yêu mỗi ngày dành cho muội cũng như những bảo vật kia, càng ngày càng nhiều thêm.”
A Hằng chính là nam chính Tiêu Hằng, vốn là vị hôn phu của nương.
Nàng ta đang khoe khoang.
“Vậy sao? Thế thì chúc mừng muội.”
Nương thản nhiên đáp lại.
Giang Doanh như đ.ấ.m vào bông, sắc mặt vặn vẹo, lại nói:
“Dẫn theo một đứa nghiệt chủng mà còn có thể gắng gượng lâu như vậy, tỷ tỷ cũng thật…”
“Muội gọi con gái của Bùi Hoài Cẩn là nghiệt chủng sao? Nếu để Bùi Hoài Cẩn nghe được, muội nghĩ chuyện mà các người mong mỏi kia còn thành được chăng?”
Nương không chút biểu cảm ngẩng đầu, giọng lạnh lẽo.
Chỉ khi có liên quan đến ta, nương mới trở nên sắc bén như vậy.
Ta không hiểu họ đang nói gì, chỉ thấy sau lời ấy, Giang Doanh lập tức ngậm miệng, hung hăng liếc nương một cái rồi suốt dọc đường không nói thêm câu nào.
Ngược lại, tiểu nữ chính của nàng ta vẫn liên tục nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
Ta cười híp mắt chớp chớp với nó, rồi ôm c.h.ặ.t cổ nương, tựa sát vào lòng nàng.
19
Xuống xe ngựa, nương ngẩn người thật lâu nhìn tấm biển Thượng Thư phủ.
Trước cửa đã đứng sẵn mấy người.
Dẫn đầu là một lão già hung dữ cùng một phụ nhân đang cười.