Cửa mở, phó tướng thúc thúc cúi đầu nhìn ta, mắt sáng rỡ:
“Tiểu thư sao lại đến, ừm… Đại nhân nuôi mấy ngày nay, tiểu tiểu thư càng ngày càng đáng yêu rồi!”
Ta chẳng để ý, đi thẳng vào.
Cha nay nhìn thấy ta đã quen vô thức dang tay.
Ta không như thường lệ chạy vào cho hắn bế, chỉ hỏi:
“Cha, có thể đừng hợp tác với Trần vương và Trần vương phi được không?”
Cha vẫn nhấc ta lên, lắc lắc trong tay, hài lòng nói:
“Ừm, lại nặng thêm rồi.”
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?”
Ta không thể nói rằng ta nhìn thấy đạn mạc.
Đạn mạc viết rõ Trần vương là nam chính, Trần vương phi là nữ chính, còn nương và cha là phản diện với nữ phụ, định trước sẽ c.h.ế.t trong tay nam nữ chính.
Thấy ta cúi đầu cau mày suy nghĩ, hắn cười, gõ nhẹ trán ta:
“Tiểu bí mập, được rồi, cha đồng ý với con, đừng nghĩ nhiều nữa, bằng không sẽ không cao được đâu.”
“Nương bảo con chân nhỏ thẳng, sau này sẽ cao lắm.”
Ta không nhịn được phản bác.
“Ừ, nương con nói đúng. Đi chơi đi.”
Hắn đặt ta xuống, đẩy lưng ta một cái, ta cứ từng bước từng bước ngoái đầu mà ra ngoài.
16
Sau đó ta liền thường xuyên trông chừng cổng lớn, quả nhiên, nữ chính lại đưa đến mấy lần thiệp mời đều bị từ chối cả.
Dạo này cha rất bận, suốt ngày cùng vài người khác nghị sự trong thư phòng.
Xem hắn ngoan ngoãn như vậy, ta lại lén lút chạy vào bếp, chỉ là lần này chỉ có Triệu thẩm thẩm nấu hai bát canh ngọt.
Một bát ta bưng đến cho nương, bát còn lại ta đem đến thư phòng.
Ta bưng khay đi trên đường, suốt dọc đường đều có nha hoàn, tiểu đồng chào hỏi:
“Tiểu thư an khang.”
Ta ngẩng mặt, cười híp mắt, lễ phép gật đầu từng người một đáp lại.
Đến trước thư phòng, ta đang định gõ cửa thì có một bàn tay nắm lấy tay ta.
Là ma ma hôm đó đã dẫn ta và nương vào.
Ma ma mặt không biểu tình, dẫn ta rời khỏi cửa thư phòng mới mở miệng:
“Có muốn biết chuyện của cha nưownh ngươi không?”
Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ ngơ ngác nhìn bà:
“Ma ma muốn kể cho ta nghe chuyện cha nương ta yêu nhau sao?”
Đôi mắt ta sáng lấp lánh, trong trẻo hỏi:
“Có đặc sắc giống như trong thoại bản không?”
Bà lạnh lùng cười một tiếng:
“Năm đó ngoại tổ phụ ngươi ngụy tạo thư từ, vu hãm Bùi phủ mưu phản, cả tộc Bùi thị bị tiên đế tru di tam tộc, nhà tan cửa nát! Có đặc sắc không?”
Ta sững người đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
“Công tử nhà chúng ta là ác quỷ bò ra từ đống xác vô danh để báo thù, các ngươi chính là hung thủ biến nhất ấy thành ác quỷ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ma ma oán hận trừng ta, hai mắt đỏ ngầu:
“Công tử nhà ta từng là đệ nhất công tử thế gia! Tiền đồ vô lượng, sau lại tận mắt chứng kiến cả nhà t.h.ả.m tử. Nay huyết hải thâm cừu chưa báo, sao mẫu tử các ngươi không về sớm hơn, lại cứ chọn lúc này mà quay về?”
Bà lão lệ rơi đầm đìa, quỳ sụp trước mặt ta:
“Lão nô cầu xin tiểu thư, các người hãy đi đi, rời khỏi Bùi phủ, để công tử không còn vướng bận mà báo thù, cầu xin người…”
Từ sự chung sống giữa cha nương, ta đoán bọn họ có hiểu lầm.
Nhưng không ngờ lại là mối thù m.á.u hải thâm cừu như vậy.
Nước mắt dâng lên mờ mắt ta.
Song ta cố chấp ép chúng trở về, ngẩng mắt nhìn chăm chăm bà lão trước mặt.
Trán bà đ.ậ.p xuống nền đến chảy m.á.u, nhưng y phục chỉnh tề cho thấy địa vị bà trong phủ rất tôn quý.
Giữa động tác lại lộ ra chiếc vòng tay vàng dệt hoa tơ tằm, tuyệt không phải thứ bà có thể mua nổi.
Ta lập tức òa khóc lớn, lúc quay đầu bỏ chạy còn ngã một cú, ngay cả da tay trầy xước cũng chẳng để ý, lại bò dậy chạy tiếp.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Cho đến khi rẽ qua hành lang dài, ta mới dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Ma ma ấy vẫn còn quỳ ở chỗ cũ, lúc này đã khôi phục vẻ mặt vô cảm.
Hứ, dọa trẻ con!
Ta lập tức nín khóc, cũng nghĩ thông rồi:
Chuyện giữa cha nương phải để bọn họ tự quyết định.
Người ngoài có tư cách gì xen vào?
Chỉ là, mà ma này vốn là nhũ mẫu của cha, giờ lại nói những lời này cho ta nghe, động cơ thật sự đáng suy ngẫm.
Nhưng ta vốn là người có gì muốn biết thì không giấu, cho nên, ta muốn đi hỏi cha.
Nhưng vừa tới thư phòng, bên trong đã vang lên tiếng cãi vã.
“Ta khi nào từng hận nàng! Ta đã tìm nàng nhiều năm như thế! Ta còn bày trí viện tử thành dáng dấp nơi mẫu thân nàng từng ở, vậy mà còn chưa đủ chứng minh ta yêu nàng sao? Giang Vãn!”
“Dù cả nhà ta c.h.ế.t hết, ta cũng chưa từng bỏ cuộc tìm nàng! Nàng nghĩ vì sao ta đường đường một cẩm y vệ lại đi dẹp mã phỉ, là bởi vì ta sợ! Ta sợ vạn nhất nàng bị thương hại ở nơi đó! Nàng có tim không!”
Xuyên qua khe cửa, ta thấy đôi mắt cha đỏ hoe, trong đó chứa đầy tuyệt vọng và bi thương.
“Đúng vậy, ngươi không hận ta, là ta không buông tha chính mình. Bùi Hoài Cẩn, ta thật sự mệt mỏi rồi, hãy để ta đi đi.”
Giọng nương đầy mỏi mệt, đáp lại chỉ có một câu nghiến răng nghiến lợi:
“Nàng đừng hòng.”
Tim ta “thình thịch thình thịch” đ.ậ.p dữ dội.
Hóa ra, những gì ma ma kia nói đều là thật.
Những ngày qua, sự hòa thuận của ba người chúng ta bỗng chốc tan vỡ như bọt nước.
17
Cửa bị đẩy ra, nương ngất lịm được cha bế ra ngoài.
Ta vừa định chạy tới thì đã bị cha liếc xéo một cái:
“Đem tiểu thư xuống, mấy ngày này không được cho nó ra khỏi phòng.”
Cha đi rồi, lúc này ta mới chậm rãi cảm thấy bàn tay trầy xước đau rát.
Lần này ta không kìm nổi, nước mắt trào ra, khiến phó tướng thúc thúc cuống quýt cả lên.
Hán tử ấy muốn dùng tay áo lau nước mắt cho ta, lại nhìn gương mặt ta, lẩm bẩm một câu
“Đại nhân sẽ bồi thường y phục cho ta chứ.”