Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 11



Phụ nhân vừa nhìn thấy nương, đôi mắt lập tức sáng rực, thân mật tiến lên khoác lấy tay nàng:

 

“Vãn nhi cuối cùng cũng trở về rồi, bao năm nay không chút tin tức, chúng ta ai cũng lo lắng cho con.”

 

Nương thoái lui một bước, nhạt nhẽo gọi một tiếng:

 

“Di nương.”

 

Sắc mặt phụ nhân cứng lại, lão già hung hăng lập tức quát:

 

“Đồ vô giáo dưỡng! Năm ấy ngươi đi, Vân nhi đã được nâng làm chính thất, nay chính là mẫu thân ngươi!”

 

“Thân mẫu ta sớm đã mất, không ai dạy, tự nhiên không có giáo dưỡng.”

 

Nương lạnh mặt, thân hình gầy mảnh khẽ run lên, là tức giận.

 

【Hừ, nữ phụ độc ác còn muốn gì nữa? Mẫu thân nàng c.h.ế.t sớm, nàng còn oán hận sao?】

 

【Hề, mặc kệ nàng đi. Chẳng lẽ mọi người không thấy tổ hợp “lão niên” này rất đáng ship à? Mẫu thân nữ chính chính là bạch nguyệt quang của phụ thân nàng, chỉ vì là con gái tội thần nên không thể làm chính thất. Vậy nên phụ thân nữ chính mới sắp xếp nàng đến bên cạnh mẫu thân nữ phụ độc ác làm nha hoàn, rồi ngay dưới mí mắt bà ta mà vụng trộm mờ ám, nghĩ thôi đã kích thích!】

 

【Comment trên đỉnh quá! May mà mẫu thân nữ phụ độc ác c.h.ế.t sớm, bọn họ giờ cuối cùng cũng quang minh chính đại ở bên nhau rồi!】

 

【Ngọt ngào chuẩn văn học nha hoàn!】

 

Ta tức giận trừng mấy hàng đạn mạc lơ lửng giữa không trung.

 

Tiểu nữ chính cũng nhào lại gây sự, nó nói:

 

“Mẫu thân ngươi cái loại nữ nhân d.â.m loạn kia mà cũng có thể mang theo ngươi, đứa nghiệt chủng này, sống sót trở về! Tổ mẫu ta nói đáng lẽ phải c.h.ế.t bên ngoài mới đúng, để khỏi làm ô uế môn đình ngoại tổ ngươi!”

 

“Ngoại tổ mẫu ngươi vốn chỉ là tiện tỳ leo lên giường mà thôi.” 

 

Ta đáp lại.

 

“Ngươi! Ngươi chính là nghiệt chủng của thứ nữ nhân d.â.m đãng ấy!” 

 

Nó tức giận quát.

 

“Còn mẫu thân ngươi là thứ nữ cướp vị hôn phu của người khác, tiện tỳ leo giường mà thành.” 

 

Ta lại đáp.

 

Tiểu nữ chính đứng rất gần ta, giọng chúng ta đều nhỏ, lúc ta nói còn cười híp mắt. 

 

Trong mắt người ngoài thì chỉ như hai đứa bé con ghé tai nhau thì thầm chơi đùa.

 

Lúc này, Thượng Thư phu nhân đã hoàn hồn, lại lên tiếng giảng hòa:

 

“Nhìn hai tiểu nha đầu chơi với nhau vui biết bao. Được rồi Vãn nhi, đường xa cũng mệt rồi, vào thôi.”

 

Một đoàn người vây quanh ta và nương, nhân lúc họ không để ý, ta lén đưa chân ngáng tiểu nữ chính một cái.

 

Nó ngã nhào xuống đất, oa oa khóc lớn.

 

Thật vô dụng!

 

Nương bước chân không hề dừng lại, dứt khoát dắt ta đi thẳng vào phủ, để mặc cả đám người phía sau luống cuống dỗ dành đứa bé đang khóc nhè.

 

20

 

Ban đêm, lão đầu hung dữ đến viện của nương, bảo một ma ma già hung ác đưa ta đi. 

 

Không biết bọn họ đã nói những gì, khi ta quay lại thì thấy nương ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ.

 

Thấy ta, nương dịu dàng vẫy tay:

 

“Bảo Bảo.”

 

Ta nhào thẳng vào lòng nàng:

 

“Nương, lão đầu hung dữ bắt nạt người có phải không?”

 

“Không có.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nương cúi đầu xuống: 

 

“Bảo Bảo, nương có lỗi với con…”

 

Ta nhăn mặt:

 

“Không có đâu! Bảo Bảo là nương từng chút từng chút nuôi lớn, nương làm sao có lỗi với bảo bối được!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nương ôm ta lên, nỗi buồn trên mặt nàng bị ta xua tan. 

 

Nàng lại muốn hôn ta, thật là, lúc nào cũng thế. Ta liền đưa mặt lại gần.

 

“Bảo Bảo đúng là tiểu bảo bối ấm lòng của nương!”

 

Mặt ta bị nàng chụt chụt hôn mấy cái. 

 

Ta cong môi cười, nghe được tiếng cười khẽ bên tai.

 

Trong cơn mơ màng nửa đêm, ta nghe thấy có hai người đang nói chuyện.

 

“Bảo Bảo rất thông minh, chỉ là chuyện nguy hiểm thế này phải mang nó theo, ta vẫn thấy có lỗi với nó…”

 

“Ta đã để ám vệ ở trong phủ này. Con bé này rất lợi hại. Hiện nay trong triều đã có không ít đại thần bị thuyết phục, bên Trần Vương cũng sắp nhịn không nổi nữa, chỉ đợi hắc giáp quân trong tay ta.”

 

“Chỉ mong đến lúc đó có thể ít người c.h.ế.t hơn.”

 

“A Vãn còn có tâm tình nghĩ cho người khác, không chỉ Trần Vương nhịn không nổi, mà ta cũng sắp nhịn không nổi rồi. A Vãn, thương ta đi…”

 

Giọng nói ấy quen thuộc đến quá mức. 

 

Ta cố ý trở mình, quay mặt vào trong giường.

 

Nương quả nhiên giật mình:

 

“Bảo Bảo còn ở đây, đừng làm loạn nữa!”

 

“Nhóc còn này, ngủ mà còn phá chuyện của ta. May mà sang năm nó phải vào thư viện khai mở rồi…”

 

Cuối cùng, hai thân thể ấm áp một trái một phải kẹp ta ở giữa.

 

Trong mơ ta còn cười ra tiếng.

 

Cha nương không cãi nhau nữa rồi! 

 

Tốt quá!

 

21

 

Mọi người đều nói cha đã trở mặt với hoàng đế, ngay cả lệnh bài chỉ huy cấm vệ quân cũng bị thu lại.

 

Ta hơi lo lắng, nhưng nương vẫn như thường.

 

Vài ngày sau, mỗi ngày Giang Doanh đều dẫn theo nương và ta tham gia hội cưỡi ngựa đ.á.n.h cầu, hội ngắm hoa. 

 

Một đám phu nhân thơm nức vây quanh cười nói.

 

Ta từng nghe có phu nhân và tiểu thư châm chọc nương chưa thành thân mà đã cùng nam nhân vụng trộm, đáng lẽ nên lấy một dải lụa trắng treo cổ tự tận.

 

Nương chỉ nhạt nhẽo liếc qua, rồi ôm ta rời đi.

 

Ban ngày cha có vài lần tiến vào phủ, nhưng đều chỉ đứng xa xa nhìn nương một cái, rồi cùng lão đầu hung dữ vào thư phòng.

 

Đến tối, hắn lại lén trèo vào tìm nương khi ta ngủ.

 

Bọn họ đều tưởng ta không biết, nhưng thật ra ta chẳng ngủ say chút nào.

 

Hơn nữa, cha quá ồn ào, giọng lại to, muốn không nghe thấy cũng khó!

 

“Nương, chúng ta bao giờ mới có thể về nhà của cha vậy?”

 

Mỗi ngày đi dự yến hội, họ đều nói những lời khó nghe với nương, rồi Giang Doanh lại giả vờ ngăn cản vài câu.