Dù ban đêm ta có nghe cha nói sau này sẽ lần lượt đ.á.n.h trả từng người thay cho nương, nhưng ta không muốn nghe người ta nói nương như thế.
Chỉ ở phủ cha, ngoài nhũ mẫu của hắn ra, tất cả mọi người đều thích ta và nương.
“Bảo Bối rất thích cha sao?”
Ánh mắt nương thoáng lướt ra ngoài.
Ta nghĩ một lát, rồi vẫn gật đầu:
“Tuy ông ấy nóng tính, còn hay gọi con là tiểu bí mập, nhưng nếu ông ấy có thể bảo vệ nương, con sẽ thích ông ấy!”
Nương khẽ chạm mũi ta:
“Còn nhỏ mà đã tính quái rồi.”
Đêm đến, khi ta nhắm mắt, lại nghe cha bắt đầu nói chuyện:
“Ta cũng là người có con gái rồi.”
Hắn cười nghe biến thái lắm, mấy lần còn muốn xách ta dậy, may mà a nương ngăn lại.
Sau đó cha đến ban ngày càng nhiều.
Có một ngày, trong phủ ta còn nhìn thấy một gương mặt lạ đi cùng hắn.
Người đó mặc hắc y, nhưng vẫn không che nổi khí chất cao quý toàn thân.
Hắn ta đứng ở cửa viện nhìn nương thật lâu.
Nương không nhìn thấy, nhưng ta nhìn thấy.
Ta còn nhìn thấy trên dòng đạn mạc gọi hắn ta là nam chính.
Hắn ta chính là Trần Vương, người sau này sẽ lên ngôi hoàng đế trong tiểu thuyết.
Cha sải bước đi tới, kéo mạnh nương từ xích đu xuống, giọng rất hung hăng, lời khó nghe, nhưng ánh mắt lại đầy ắp ý cười.
“Giang Vãn, bất kể thế nào, nàng chỉ có thể dây dưa cùng ta. Muốn rời bỏ ta, cả đời này đều không thể!”
Nương bị hắn chắn trước người, cũng nheo mắt cười, nhưng giọng lại thê lương:
“Bùi Hoài Cẩn! Ta không thể vì ở bên chàng mà gánh cả mạng một nhà chàng, cứ coi như ta chuộc tội được không? Chàng thả ta đi, ta sẽ cả đời thanh đăng cổ Phật, vì chàng cầu phúc…”
Họ lôi kéo nhau, ánh mắt như sắp chảy thành tơ.
Chắc là đang chơi trò diễn kịch gì đó, nhưng diễn dở quá!
Ta cũng muốn chơi, thế là bĩu môi, khóc lóc nhào vào đẩy Bùi Hoài Cẩn:
“Đồ xấu xa! Không được bắt nạt nương của ta, hu hu hu…”
Họ rõ ràng không ngờ ta cũng tham gia, lại càng lôi kéo dữ dội hơn.
Vẫn là Trần Vương ra mặt ngăn cha, chỉ là trước khi đi, hắn vẫn nhìn nương thật lâu.
Còn cha thì buông một câu độc địa:
“Giang Vãn, nàng không chịu đi cùng ta, nhưng nàng có nghĩ tới, Bảo Bảo là con gái ta. Nếu ta muốn đón nó đi, nàng có giữ nổi không!”
Nương loạng choạng lùi mấy bước.
22
Ngày thứ ba Trần Vương gia xuất hiện ở phủ Thượng Thư, Giang Doanh không còn dẫn ta đi dự yến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nương đang mặc đồ cho ta thì cửa đã bị đá văng ra, nàng ta và tiểu nữ chính dẫn theo một đám binh sĩ xông vào, không nói hai lời đã túm lấy chúng ta kéo đi.
Ra ngoài ta mới phát hiện phủ đã loạn hết cả, nha hoàn và gia nô chạy tán loạn, lão đầu hung dữ cùng người phụ nhân mặt cười đang thu dọn đồ đạc chờ sẵn.
Giang Doanh vừa sai binh sĩ dẫn chúng ta đi vừa hung hăng nói với nương:
“Ngươi tưởng Bùi Hoài Cẩn nương nhờ A Hằng thì có thể một bước lên mây sao? Mẫu thân ta mới đáng là chính thất, ta mới đáng là tiểu thư đích hệ! Ngươi cướp hết mọi thứ của ta còn muốn gả vào hoàng thất, dựa vào cái gì?”
“Hôm nay khi hoàng thành bị công phá, ngươi sẽ c.h.ế.t tại đây, Bùi Hoài Cẩn yêu ngươi như thế, đến lúc ấy sẽ rối loạn tinh thần, đúng lúc ta trừ khử cả hắn một thể!”
Nàng ta cười điên cuồng, gương mặt vốn thanh tú đều méo mó.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đúng lúc cửa sau mở ra, tiếng cười của nàng ta đột ngột ngưng bặt.
Ta tò mò thò đầu ra từ đám người lớn, nhìn thấy phó tướng thúc thúc cưỡi ngựa cao lớn, phía sau là một đội người mặc giáp đen huyền.
Ngay cả mặt họ cũng che mặt nạ sắt đen, uy nghiêm sát khí, trên người không toát ra một chút hơi người sống.
“Hắc… Hắc Giáp Quân?”
Giang Doanh sững sờ, ngay sau đó sắc mặt đại biến, phản ứng cực nhanh:
“Hắc Giáp Quân sao lại xuất hiện ở đây, các ngươi phải ở hoàng cung mới đúng! Không phải… Bùi Hoài Cẩn… là Bùi Hoài Cẩn, hắn cố ý, hắn chưa từng muốn nương nhờ A Hằng…”
Đón lấy ánh mắt dần trở nên giễu cợt của phó tướng thúc thúc, Giang Doanh càng lúc càng trắng bệch lắc đầu.
Rồi nàng ta rút chiếc trâm trên đầu đ.â.m thẳng về phía nương, miệng hét:
“Tất cả ám vệ nghe lệnh, g.i.ế.c Giang Vãn và đứa tiện chủng mà ả sinh ra! Thề c.h.ế.t hộ tống ta và tiểu quận chúa ra khỏi thành!”
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Giang Doanh vang lên, phó tướng thúc thúc hạ cung:
“Trần Vương mưu phản! Gia quyến đồng tội, bắt hết lại, nếu chống cự, g.i.ế.c ngay tại chỗ!”
Giang Doanh ôm cánh tay cắm mũi tên định kéo tiểu quận chúa, liền thấy ám vệ Trần Vương phái đến bảo vệ các nàng đã ôm tiểu quận chúa vừa đ.á.n.h vừa rút lui.
Nàng ta gào lên phẫn nộ:
“Các ngươi làm gì vậy! Còn không mau bảo vệ ta!”
“Vương gia có lệnh, gặp nguy hiểm chỉ mang tiểu quận chúa đi.”
Một ám vệ lạnh lùng đáp.
Giang Doanh khuỵu chân ngã xuống đất, gương mặt trắng bệch vì mất m.á.u quá nhiều, nàng ta chảy nước mắt mà cười:
“Thua rồi, Giang Vãn, ta vẫn thua ngươi.”
Nương nói: “Ta chưa từng tranh với ngươi.”
23
Lão đầu hung dữ và phụ nhân mặt cười bị ép xuống một bên, nhìn nương từ van xin dần dần biến thành mắng chửi.
Phó tướng thúc thúc đang nói với nương về tình hình trong thành.
Giang Doanh mặt mày như tro tàn ngã bên cạnh bị Hắc Giáp Quân áp chế.
Ám vệ Trần Vương để lại càng lúc càng ít, người c.h.ế.t xung quanh càng lúc càng nhiều.
Ta nhân lúc người lớn không chú ý lén lút chuồn ra, cuối cùng tìm thấy tiểu quận chúa và hai ám vệ cuối cùng ở sân phế của phủ.
【Nhanh lên! Tiểu quận chúa g.i.ế.c con nhóc này đi!】
【Đừng để chậm trễ đường chạy của tiểu quận chúa!】