Thuốc trị thương mang theo từng thứ một được đặt xuống đất.
Cuối cùng liếc nhìn Xuân Hạnh bên cạnh.
"Lại đây, giúp Quận chúa nhà ngươi thoa thuốc."
Sau đó, xoay đầu sang một bên.
Tay chơi đùa với tua kiếm, dường như nghe thấy tiếng rên đau của ta, lưng cứng đờ.
Đợi tất cả xong xuôi, Thẩm Yến mới xoay người lại.
Đôi mắt hắn đen thẫm, trong con ngươi lấp lánh có bóng hình ta.
Thấy hắn như vậy, đôi mắt cụp xuống của ta mang theo nụ cười nhạt, kéo hắn lại gần, đeo bùa bình an đã chuẩn bị sẵn vào cổ tay hắn.
"Thẩm Yến, mong chàng khải hoàn về."
Lần này ta không gọi hắn là phu quân, lần đầu tiên, gọi tên hắn.
Chỉ thấy đôi mắt hắn khẽ động, giọng không lớn, nhưng ta nghe rất rõ.
"Ngươi tin trên đời này có thần minh sao."
Trong chốc lát, mặt ta ửng hồng, chống cằm, nhìn đôi môi hồng nhạt của hắn.
"Tâm thành thì linh."
Vừa dứt lời, mặt hắn dần áp sát ta, giọng nói khàn dần.
"Sau này ngươi có hối hận không?"
Hắn hỏi thẳng thắn, môi đỏ ta khẽ cong, khi nhìn hắn, đều là một mảnh chân thành.
Đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc của hắn, nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn, tiếng cười dần trong trẻo: "Không hối hận. Ký ức đều là quá khứ, tương lai mới có hy vọng. Ta chỉ thích thiếu niên lang như A Yến vậy thôi."
Ta để lộ bản chất thật, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi hắn.
Môi hắn mềm ấm, mang theo hương hoa cam nhàn nhạt.
Thẩm Yến hơi ngẩn người, đồng tử co lại, trong thoáng chốc đã ôm ta vào lòng, đầu ngón tay nâng cằm ta, hơi thở gấp gáp: "Đừng động đậy."
Dòng rượu trong suốt, chảy dọc theo cằm hắn xuống áo, thấm ướt cả một mảng.
Chốc lát, chưa kịp phản ứng, trong khoang miệng ta tràn ngập mùi rượu cay nồng, kích thích vị giác của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Yến trong tầm mắt ta biến thành bốn người.
Lúm đồng tiền của hắn biến thành tám cái.
Rồi "phịch", ta ngã vào n.g.ự.c hắn.
Giọng nói hơi líu lưỡi: "Chóng mặt quá."
Trong cơn mơ hồ ta thấy hắn đang cười, rồi ôm ta vào lòng.
"Thịnh Đường, nàng tốt nhất đừng lừa ta."
Ta mơ màng lắc đầu, hai tay vòng qua cổ hắn. Dùng ngón tay chặn trên môi hắn, ra hiệu im lặng.
"Móc tay, thề độc, trăm năm không được thay đổi! Ai thay đổi người đó là chó!"
Nói xong ta định nằm dài trên người hắn. Giọng nói như thì thầm, nắm lấy tay ta đan mười ngón tay vào nhau "đóng dấu".
Vừa dứt lời, liền đặt chiếc vòng ngọc trong tay vào lòng bàn tay ta.
"Vậy nàng đợi ta khải hoàn trở về. Ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ."
Vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống:
[Thẩm Yến: độ hảo cảm 80%, xin ký chủ cố gắng thêm! ]
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Còn định nói gì đó, đã thấy ngoài song cửa sổ bỗng lóe lên tia chớp, sáng rực xé toạc bầu trời. Vừa định đứng dậy, bàn tay to của hắn đã ôm lấy eo ta. Hắn cười, áp sát gần, mắt híp lại thành một đường.
"Nói dối, sẽ bị sét đánh đấy."
16
Tin tốt: Ta đã thành công ở bên Thẩm Yến.
Tin xấu: Thẩm Yến phải đi đánh trận.
Vì vậy sáng sớm hôm sau, ta phải tiễn Thẩm Yến ra khỏi thành.
Sau khi thân mật với hắn cày thêm một đợt độ hảo cảm.
Cày đến 85, đang vui vẻ định quay về, thì trên đường gặp phải Cố Duyên Chi như hồn ma bám đuổi.
Vén rèm kiệu lên, thấy hắn ta mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen hiếm thấy, hai chân kẹp bụng ngựa như đã đợi ta từ lâu.
Khi thấy ta, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
Ta định đi vòng qua hắn ta, liền bị hắn ta chặn lại.
Giọng Cố Duyên Chi trong trẻo, mang theo vị đặc biệt chua: "Điện hạ đừng vì giận ta mà làm tổn thương người vô tội."
Ta suýt trợn ngược mắt lên trời, người này chắc là có bệnh.
Mà giờ ta cũng không định chiều hắn ta nữa nhưng vẫn châm chọc lại: "Cố đại nhân, quản thật rộng nhỉ. Từ sớm ta đã nghe đồn, Cố đại nhân đối với bản Quận chúa thật là chán ghét tột cùng. Bản Quận chúa giờ đã quên ngươi, ngươi lại ngược lại."