Cố Duyên Chi dường như không ngờ ta sẽ không nể mặt, đôi mắt nhìn ta dần tối sầm lại.
Ta buông rèm kiệu xuống, cùng với tiếng gió mơ hồ có thể nghe thấy giọng hắn ta.
"Thịnh Đường, có thể cho ta thêm một cơ hội nữa không?"
Một câu không đầu không đuôi của hắn ta, khiến ta ngớ người.
Xuân Hạnh bên cạnh dường như có cảm xúc, nhìn người phía sau hồi lâu: "Điện hạ, không phải trước đây Cố đại nhân có khổ tâm gì chứ."
Nàng ấy chưa nói xong, đã bị ta chọc vào trán, tức đến không thèm tranh cãi: "Đừng bao giờ thương hại nam nhân, sẽ trở nên bất hạnh."
17
Cố Duyên Chi còn phiền phức hơn ta tưởng.
Trước kia hắn ta lạnh lùng thế nào, bây giờ lại như kẹo dính vậy.
Nơi nào có ta, trong vòng mười mét hắn sẽ xuất hiện.
Ta ngắm hoa, hắn dạo hồ.
Cố Duyên Chi như hồn ma bám đuổi khiến ta không chịu nổi, cũng đã hiểu được cảm giác của Cố Duyên Chi lúc đó.
Đối với người không thích, thể hiện tình ý là quấy rối.
Dù nói thêm một câu cũng là dày vò.
Những gì ta đã làm trước đây.
Hắn ta đều làm lại một lần.
Vì vậy khi ta thấy, Cố Duyên Chi mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu đỏ tía, che ô giấy dầu từng bước tiến gần ta.
Trong tay hắn ta cầm một chiếc đèn hoa sen, tay phải cầm một cuộn tranh.
Khi vạn chiếc đèn đồng loạt tỏa sáng, ta mới nhận ra đó chính là bức họa mà trước đây ta đã khổ công van nài hắn ta vẽ.
Ánh mắt hắn ta nóng bỏng, đặt cuộn tranh vào lòng ta, giọng nói dịu dàng nhưng thẳng thắn. Thế nhưng những lời hắn ta thốt ra khiến tim ta nghẹn lại.
"A Đường, ngươi chưa từng mất trí nhớ. Tất cả những việc này chỉ là để trả đũa ta, đúng không?"
Ta chợt không hiểu được hắn ta nữa, cảm thấy cốt truyện ngày càng đổ vỡ.
Ta cầu cứu hệ thống: "Làm sao bây giờ? Là hắn ta phát điên hay ta phát điên vậy?"
Hệ thống: [Hay là đổi lại đi. Trong vòng một đến hai năm Thẩm Yến chưa chắc có thể quay về được. ]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta im lặng, tức giận mắng hệ thống quá đáng.
Chưa kịp phản ứng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm của hắn ta đập vào tầm nhìn.
Hắn ta từng bước tiến đến gần, hơi thở nóng hổi phả vào đỉnh đầu ta.
"Ta đã tấu xin Hoàng thượng ban hôn."
Đầu ngón tay ta run rẩy, nhất thời không biết đặt tay ở đâu.
Hắn ta cúi đầu, ta chống cự.
Cuối cùng, bị hắn ta dồn đến lan can.
Cắn răng, dậm chân, ta khóc thành tiếng, không giả vờ mất trí nhớ nữa: "Ai bảo ngươi đuổi ta đi. Giờ ta đã cút ra xa rồi, sẽ không quay về nữa."
Trong lúc nói chuyện, ngón tay Cố Duyên Chi đã nắm lấy cằm ta. Trong mắt hắn ta tràn đầy thâm tình.
Ta vừa định xin hắn ta đừng đùa nữa. Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng kiếm tra vào vỏ.
Dưới ánh sáng mờ ảo, ta thấy Thẩm Yến trong bộ giáp bạc. Con ngựa đã mệt lả nằm dưới đất, đôi mắt hắn đỏ ngầu. Rõ ràng là đã phi ngựa suốt đêm, không ngừng nghỉ.
Cùng lúc đó, pháo hoa rực rỡ bỗng bừng sáng trên bầu trời đêm. Ta mới nhớ ra, hôm nay là sinh thần của ta.
Giữa ánh đèn leo lắt, ta nhìn thấy rõ môi hắn mấp máy.
Ta bắt chước mấp máy miệng, gằn từng chữ một: "Kẻ lừa đảo."
Khi mở mắt lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu.
Chỉ nghe thấy giọng hệ thống lạnh lùng:
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Phát hiện giá trị sinh mệnh của ký chủ không ổn định. Độ hảo cảm của Thẩm Yến giảm mạnh, yêu cầu ký chủ nhanh chóng công lược! ]
18
Nửa đêm, ta giật mình tỉnh giấc. Vì sợ bóng tối, trong phòng luôn thắp nến sáng suốt đêm.
Lúc này, bên tai vang lên tiếng cảnh báo gấp gáp của hệ thống.
Ta không kìm được ho khan. Trong cổ họng, toàn là vị tanh ngọt.
Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đỏ chói. Bên tai cũng vang lên giọng máy móc của hệ thống.
Trong khoảnh khắc, ta thấy thật buồn cười.
Trò chơi công lược này, ta bỗng không muốn chơi nữa.
Tiếng cảnh báo vẫn tiếp tục vang lên. Ta không kìm được co rúm người ở góc giường.