1 năm trước
“ Phó đội trưởng Hà Đức Minh, chúng tôi có nhiệm vụ cho cậu đây”
Đội trưởng Doãn đưa cho Hà Đức Minh một xấp tài liệu rất dày. Anh đang ăn mì trong phòng làm việc, nhìn thấy tập tài liệu dài như cái sớ thì lập tức cau mày.
“ Gì nữa? Này nha, tôi đang còn nợ vợ tôi chuyến tuần trăng mật đó. Không làm được đâu, vợ tôi mà biết là sẽ mắng tôi đó”
“Cậu lúc nào cũng kêu than thế. Nhưng để tôi nói cho rõ, nhiệm vụ lần này không phải dạng thường đâu. Nếu cậu làm tốt, coi như… nợ tuần trăng mật của cậu cũng được trả sớm hơn dự kiến.”
Hà Đức Minh nhíu mày, anh cầm tập tài liệu lên, lật lật qua vài trang đầu tiên, và chỉ vài giây sau, sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi.
“Đội trưởng, đây là…?” Anh nhìn lên
Doãn chậm rãi gật đầu.
“Đúng, đây là một vụ án trọng điểm. Cậu chắc hẳn còn nhớ đến băng nhóm Rắn Đen mà chúng ta từng triệt phá cách đây hai năm.”
“Nhớ chứ.” Hà Đức Minh nheo mắt tiếp lời
”Chúng là tổ chức buôn bán chất cấm lớn nhất khu vực phía Nam. Chúng ta đã mất không biết bao nhiêu công sức để triệt phá, thậm chí nhiều anh em đã hy sinh.”
“Chính xác. Nhưng vấn đề là… chúng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Kẻ cầm đầu mới của băng nhóm vừa lộ diện và đang âm thầm khôi phục lại toàn bộ mạng lưới.”
Hà Đức Minh im lặng, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trước mặt.
“Và đây là nhiệm vụ của tôi?” anh hỏi
Doãn gật đầu.
“Không chỉ đơn thuần là triệt phá các nhánh của bọn chúng mà còn phải…thâm nhập sâu vào tổ chức, xây dựng lòng tin và lấy được thông tin quan trọng.”
Anh ném tập tài liệu xuống bàn
“ Không được, vợ tôi mà biết thì lo lắm. Hơn nữa, công việc này thì làm sao mà…”
Chưa để Hà Đức Minh nói hết câu, đội trưởng Doãn đã đập mạnh hai tay xuống bàn. Ánh mắt hừng hực lửa nhìn anh.
“ Đây là nhiệm vụ của cấp trên! Cậu buộc phải trở thành một cảnh sát mật thôi!!”
Hà Đức Minh đứng sững, siết chặt nắm tay. Anh muốn phản đối, muốn từ chối thẳng thừng, nhưng nếu không anh thì ai…?
Hà Đức Minh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nhạn nhiệm vụ này. Nếu anh bị phạt hiện thì cô sẽ bị giết, nếu anh chết ở trong tay bọn “Rắn Đen” thì cô sẽ bị đe doạ. Trong thời gian anh vắng nhà Trình Mộc Miên sẽ phải sống thế nào?
Rồi ai sẽ bảo vệ cho cô đây…
Nếu đã như thế, anh đành hy sinh trước vậy. Dù gì họ chỉ mới kết hôn được hai tháng, ly hôn lúc này chắc chắn cô vẫn có thể tái hôn được nhưng mà Trình Mộc Miên có chết cũng không ly hôn đâu.
…
Anh đứng trước bàn làm việc của chỉ huy, tay để sau lưng. Trên bàn là tập tài liệu về băng đảng Rắn Đen.
“ Như vậy…”
“ Giả cho tôi chết đi.”
“ Rốt cuộc cậu định làm cái trò gì thế?” Viên chỉ huy cau có nhìn anh
Hà Đức Minh đứng thẳng người, tay vẫn để sau lưng
“Nếu muốn tôi thực hiện nhiệm vụ này mà không gây nguy hiểm cho cô ấy, thì cách tốt nhất là để tôi… biến mất. Tôi sẽ chết trên giấy tờ, chỉ huy. Chỉ có như vậy, bọn chúng mới không thể điều tra và đe dọa đến người thân của tôi. Và chỉ khi đó, tôi mới có thể thâm nhập mà không để lại dấu vết.”
Viên chỉ huy nhìn anh chằm chằm, không nói gì trong vài giây, suy tính điều gì đó.
“Cậu có biết mình đang nói gì không? Đây không phải là trò đùa. Một khi cậu chọn cách này, cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống bình thường được nữa. Danh tính của cậu sẽ bị xóa bỏ, và tất cả mọi người kể cả vợ cậu sẽ tin rằng cậu đã chết.”
“ Tôi chỉ có mình vợ tôi thôi…” Anh hạ giọng
“Chính vì tôi hiểu rõ điều đó, nên tôi mới yêu cầu như vậy.” Hà Đức Minh nhìn thẳng vào mắt chỉ huy
“Vợ tôi là tất cả đối với tôi. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục tồn tại với cái tên này, cô ấy sẽ không bao giờ được an toàn. Tôi thà biến mất còn hơn để cô ấy sống trong sợ hãi.”
Viên chỉ huy thở dài, gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Cậu có nghĩ đến việc cô ấy sẽ đau khổ thế nào không, khi tin rằng cậu đã chết? Cô ấy có thể vượt qua được sao?”
Hà Đức Minh siết chặt nắm tay.
“ Nỗi đau nào rồi cũng sẽ vơi dần theo thời gian thôi. Đúng chứ chỉ huy?”
Vậy là khi tham gia trận tập kích một băng nhóm khác, anh đã bị trúng hai viên đạn. Một cái vào đầu, một cái vào ngực trái. Rất may là đã cứu sống được và cũng tiện cho việc làm giả cái chết để làm nhiệm vụ mật.
Để Trình Mộc Miên tin anh đã chết mất rất nhiều thời gian vậy nên đến tận 7 ngày sau cô mới có thể đến nhận xác.
Còn Hà Đức Minh thành công đổi họ tên, tự rạch lên mặt mình một đường dài, để lại một vết sẹo lồi trông rất đáng sợ.
Trong phòng họp của đội, các thành viên khác vừa từ nhà xác về. Vừa bước vào thì đã thấy Hà Đức Minh đang ngồi ăn mỳ.
“ Này, đồ khốn nhà cậu. Cô ấy khóc dữ lắm đó. Đến đi còn đi không nỗi” Một đồng đội nói
“ Ừ”
“ Này! Sao cậu tệ thế hả Đức Minh? Có biết bao nhiêu cách mà.”
Hà Đức Minh ngẩng đầu lên, nhìn đồng đội đang trừng mắt với mình. Ánh mắt anh thoáng chút trống rỗng, nhưng ngay sau đó, anh lại cúi xuống, tiếp tục ăn mì như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Cậu muốn tôi phải làm gì?”
“Ít nhất cậu cũng có thể chọn một cách nào đó không khiến cô ấy đau khổ đến mức này chứ!” Người đồng đội lớn tiếng, ném mạnh chiếc mũ cảnh sát lên bàn.
“Cậu có thấy cô ấy khóc không? Giống cả thế giới vừa sụp đổ vậy. Cô ấy gần như ngất khi thấy tấm thẻ cảnh sát và nhẫn cưới của cậu!”
Hà Đức Minh đặt bát mì xuống, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên.
“Cậu nghĩ tôi không đau sao?” Anh gằn giọng, đôi tay siết chặt
“Cậu nghĩ tôi muốn thấy cô ấy khóc lóc, suy sụp à? Nhưng nếu để cô ấy sống trong lo lắng và nguy hiểm, tôi sẽ còn đau hơn gấp vạn lần.”
Cả căn phòng im lặng. Tất cả đều nhìn anh, không ai dám nói thêm lời nào.
Hà Đức Minh đứng dậy, kéo ghế về chỗ cũ. Anh nhìn lướt qua những người đồng đội.
“ Nếu tôi có lỡ chết trong nhiệm vụ này thì cô ấy vẫn có thể đi cưới chồng mới…”
“ Đ-Đức Minh à…”
“ Gọi tôi là Trần Mộc Dương đi. Tên mới tôi đó, hay không?”
“ H-hay…”
Quay trở về hiện tại. Mạc Khoa và Văn Khang rời khỏi bệnh viện. Đi về phía chiếc xe đen đang đậu đối diện. Hai người bước vào xe, người đang cầm lái mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tay đen. Trên mặt là vết sẹo kéo dài từ chân mày trái đến đầu mũi.
“ Sao rồi?”
“ Cô ấy nói không muốn tham gia.”
Người đàn ông đang cầm lái thở dài rồi quay qua nhìn Văn Khang.
“ Miên Miên của tôi…sống tốt chứ?”
“ Tôi không biết, nhưng mà…có một người đàn ông rất yêu cô ấy đang ở bên cạnh rồi”
“ Vậy thì tốt”
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Trong xe, Văn Khang liếc nhìn qua phía vô lăng. Anh bất ngờ hét lên
“ Anh đang khóc đó hả? Phó đội trưởng Trần?”
Mạc Khoa chờm lên nhìn Trần Mộc Dương
“ Ôi trời, tôi đã nói rồi mà. Sao anh cứ phải làm cách này? Giờ thì anh đau, cô ấy đau, chẳng ai hạnh phúc”
“ Hai người thì hiểu cái gì? Tôi là đang mừng”
Mạc Khoa và Văn Khang lập tức cười nhạt
“ Mừng gì kiểu đó chứ…”
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***