Sau khi ăn sáng xong, cô được anh kiểm tra tình hình sức khoẻ. Đảm bảo mọi chỉ số đều ổn anh mới cho coi nằm xuống giường.
“ Em ở đây đợi anh nhé, anh về nhà nấu đồ ăn trưa”
“ Ừm”
Chưa để anh rời khỏi phòng bệnh. Cánh cửa phòng đã bị đẩy vào. Hai người đàn ông cao lớn và đô con mặc thường phục bước vào. Người bất ngờ hơn cả là Trình Mộc Miên. Hai người này là cấp dưới của Hà Đức Minh.
Nhìn thấy cô, họ liền đưa tay lên chào. Hình ảnh Trình Mộc Miên khóc đến ngất lên ngất xuống ở lễ tang của phó đội trưởng Hà Đức Minh hai người chưa từng quên.
“ Mạc Khoa…Văn Khang”
“Chị dâu”
Hai người đàn ông đứng thẳng, đưa tay lên chào theo kiểu quân đội. Mạc Khoa lên tiếng trước, anh bước lên phía trước, đưa ra thẻ cảnh sát.
“ Chúng tôi nghe nói chị gặp tai nạn. Đội trưởng cũ của chúng tôi, dù không còn ở đây, vẫn luôn là người chúng tôi kính trọng nhất. Vì vậy, an toàn của chị là điều chúng tôi không thể lơ là.”
“ Khoang đã, đây là phòng bệnh, hai người muốn nói gì thì cứ nói với tôi. Tôi là chồng của cô ấy” Hồ Nguyên Khải nói
Mạc Khoa hơi ngạc nhiên trước thái độ cứng rắn của Hồ Nguyên Khải. Anh nhìn người đàn ông trước mặt, đánh giá kỹ lưỡng, rồi quay sang Trình Mộc Miên.
“Chị dâu… đây là…” Mạc Khoa ngập ngừng hỏi, ánh mắt dò xét.
Trình Mộc Miên khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ
“Đây là chồng tôi… Hồ Nguyên Khải. Anh ấy hiện tại là chồng hợp pháp của tôi”
Câu nói của cô khiến cả Mạc Khoa lẫn Văn Khang thoáng sững sờ.
“Xin lỗi vì sự đường đột, nhưng đây là việc quan trọng,” Mạc Khoa nói, đưa mắt nhìn Hồ Nguyên Khải.
“Chúng tôi không có ý làm phiền, nhưng chúng tôi đến đây để trao đổi về vụ tai nạn vừa qua. Chúng tôi nghi ngờ nó không phải là một tai nạn đơn thuần.”
Hồ Nguyên Khải nhíu mày, bước lên một bước để chắn trước Trình Mộc Miên.
“Các cậu nói rõ hơn đi. Ý các cậu là gì?”
Văn Khang, người đứng phía sau, tiến lên, nghiêm giọng.
“Theo những dấu vết hiện trường và thông tin từ đội điều tra, chúng tôi nghi ngờ đây là hành động cố ý nhằm vào chị dâu. Đặc biệt, vụ việc có liên quan đến một băng nhóm từng bị đội phó Hà Đức Minh triệt phá trước đây.”
Trình Mộc Miên nghe đến đây, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Ý cậu là… họ muốn trả thù…?”
“ Đúng! Đội phó Hà Đức Minh từng có quãng thời gian làm trinh sát trong hang địch, chắc chắn chúng đã tìm kiếm tung tích của người nhà để trả thù. Đội phó không có người thân, chỉ có mình chị. Nên chúng tôi sợ chị bị hại, chị dâu…những băng nhóm đó có thể làm bất cứ thứ gì”
“ Nhưng… nhưng tại sao bây giờ bọn chúng mới ra tay chứ?” Hồ Nguyên Khải lên tiếng
Văn Khang liếc nhìn Mạc Khoa trước khi trả lời.
“Chúng tôi cũng đang điều tra lý do vì sao chúng đợi đến bây giờ. Có khả năng sau khi đội phó hy sinh, băng nhóm đó mới khôi phục lại hoạt động. Bọn chúng có thể đã mất một khoảng thời gian để tập hợp lực lượng hoặc điều tra danh tính của chị dâu. Nhưng điểm mấu chốt là, bọn chúng đã hành động, và chúng tôi không thể lơ là.”
Hồ Nguyên Khải cau mày, bước lại gần hơn.
“Vậy các anh đã làm gì để bảo vệ cô ấy? Chỉ đến đây báo tin thôi sao? Nếu các anh nghĩ vụ này nghiêm trọng, đáng lẽ cô ấy phải được bảo vệ ngay từ đầu.”
Mạc Khoa nhìn thẳng vào Hồ Nguyên Khải
“Chúng tôi không chỉ đến để báo tin. Như anh nói, chúng tôi đã chậm một bước, và đó là lỗi của chúng tôi. Nhưng từ bây giờ, chúng tôi sẽ đặt ưu tiên bảo vệ chị dâu lên hàng đầu. Bên ngoài bệnh viện, đội chúng tôi đã bố trí người theo dõi và kiểm soát chặt chẽ. Mọi hành động khả nghi đều sẽ bị ngăn chặn ngay lập tức.”
Trình Mộc Miên vẫn ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch
“Vậy… các cậu có chắc mình sẽ kiểm soát được tình hình không? Nếu bọn chúng muốn trả thù Minh… thì tôi không muốn bất kỳ ai trong các cậu bị tổn hại vì tôi.”
Văn Khang vội lắc đầu
“Chị dâu, đội phó Hà đã hy sinh. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Dù có nguy hiểm đến đâu, chúng tôi cũng không để chị gặp chuyện.”
Hồ Nguyên Khải hít sâu, cố kiềm chế cảm xúc. Anh nhìn cả hai người đàn ông trước mặt, giọng trầm xuống.
“Tôi không quan tâm đến lý tưởng của các anh. Tôi chỉ muốn cô ấy an toàn. Nếu có bất kỳ sơ suất nào xảy ra, tôi sẽ không ngại can thiệp theo cách của riêng mình. Hiểu chưa?”
Mạc Khoa siết chặt tay
“ Có một chương trình dành riêng cho gia đình của các cảnh sát phòng chống ma túy bị trả thù. Người tham gia chương trình này sẽ được bảo vệ 24/7, đưa đến một nơi an toàn với danh tính mới. Mọi hoạt động, liên lạc với bên ngoài đều phải được kiểm soát để đảm bảo an toàn tuyệt đối. Đây là chương trình dành riêng cho những người thân của các cảnh sát chống ma túy bị đe dọa tính mạng. Chúng tôi hy vọng chị có thể tham gia nó để bảo toàn tính mạng”
Trình Mộc Miên mở to mắt, bàn tay khẽ run lên. Cô nhìn Hồ Nguyên Khải, trong mắt là sự khó xử.
“Ý cậu là… tôi phải rời khỏi đây? Phải thay đổi danh tính? Còn… còn anh ấy thì sao?” Cô quay sang Hồ Nguyên Khải, giọng lạc đi.
Hồ Nguyên Khải siết nhẹ tay cô, anh nhìn Mạc Khoa.
“Không đời nào! Tôi không để cô ấy đi đâu cả, càng không chấp nhận việc cô ấy phải sống như một người khác, bị giam cầm bởi sự sợ hãi. Đây là cuộc sống của chúng tôi, và tôi sẽ bảo vệ cô ấy, bằng mọi cách.”
Mạc Khoa nhíu mày, nhìn thẳng vào Hồ Nguyên Khải, một lúc sau, anh thở dài
“Chúng tôi hiểu quyết định này không dễ dàng. Nhưng anh phải hiểu rằng, đây không chỉ là vấn đề bảo vệ chị dâu. Những băng nhóm này rất nguy hiểm, chúng không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Nếu bọn chúng đã nhắm vào chị dâu, thì không chỉ tính mạng của chị ấy, mà cả anh cũng sẽ bị đe dọa. Hơn nữa…trước khi hy sinh, phó đội trưởng Hà đã đăng ký cho chị dâu…”
Văn Khang tiếp lời
“Anh Hồ, chúng tôi không phủ nhận khả năng của anh, nhưng anh không thể một mình chống lại cả một tổ chức tội phạm. Chúng tôi không ép buộc, nhưng đây là phương án an toàn nhất cho chị dâu. Chúng tôi chỉ mong anh cân nhắc.”
Trình Mộc Miên cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Việc rời xa mọi thứ quen thuộc, bắt đầu lại từ đầu với một danh tính khác là điều cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng nếu đó là cách duy nhất để bảo vệ mạng sống của mình và những người xung quanh thì cô sẵn sàng.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hồ Nguyên Khải
“Nguyên Khải… nếu đó là cách duy nhất… em sẽ làm theo. Em không muốn vì em mà anh gặp nguy hiểm.”
Hồ Nguyên Khải sững sờ nhìn cô, sau đó lắc đầu
“Không. Anh sẽ không để em rời xa anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.”
“ Không…”
“Chúng tôi tôn trọng quyết định của hai người. Nhưng nếu chị dâu không tham gia chương trình bảo vệ, chúng tôi sẽ phải tăng cường giám sát. Từ giờ, mọi hành động của chị đều phải được báo trước để đảm bảo an toàn. Đồng thời, anh Hồ, chúng tôi hy vọng anh hợp tác để việc bảo vệ đạt hiệu quả cao nhất.”
Hồ Nguyên Khải gật đầu
“Tôi sẽ hợp tác”
Mạc Khoa gật đầu. Sau khi dặn dò thêm một số thông tin, hai người rời đi, để lại Hồ Nguyên Khải và Trình Mộc Miên trong phòng. Không khí lặng đi, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề của cả hai.
Hồ Nguyên Khải siết chặt tay Trình Mộc Miên
“Đừng lo, anh đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ bảo vệ em…như cái cách mà Hà Đức Minh làm…”
Trình Mộc Miên gật đầu, nước mắt khẽ rơi, nhưng trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào. Cuối cùng, cô cũng đã hiểu tâm trạng của Hà Đức Minh khi bản thân vô tình đẩy những người thân yêu vào chỗ hiểm. Trái tim cô đã nát trăm ngàn lần sau khi anh đi, thế nhưng bây giờ cô mới nhận ra anh vẫn âm thầm bảo vệ cô, chỉ là không trực tiếp. Trước khi anh chết, anh đã đăng ký cho cô tham gia chương trình bảo vệ gia đình cảnh sát phòng chống ma tuý. Anh đều đã tính hết cả rồi.
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***