Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chương 11



Trình Mộc Miên phải nằm viện hai tuần để quan sát, ba mẹ cô thì đang đi công tác ở Mỹ, chỉ gọi cho cô một cuộc rồi lại cúp máy lo chuyện của mình. Trình Mộc Miên ở một mình cảm thấy rất buồn chán còn rất sợ nữa…lỡ như bọn buôn chất cấm đến bắt cô đi thì sao? Hồ Nguyên Khải thì lại đi phẫu thuật suốt.

Trình Mộc Miên nằm trên giường, vì mệt và chán quá nên lim dim ngủ lúc nào không hay. Hơi thở cô đều đều, mặc cho bên ngoài ồn ào thế nào.

Trong khi Trình Mộc Miên đang ngủ say, tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá vang lên, cô không hay biết. Y tá vào phòng thay ống truyền dịch, nhưng vì trạng thái nửa tỉnh nửa mơ của cô, Trình Mộc Miên không thể nhận ra đây chỉ là một nhân viên y tế. Căn phòng tôi đen như mực làm cho Trình Mộc Miên tim đập thình thịch vì sợ.

Cô giật mình tỉnh dậy, mắt mở to, đầu óc choáng váng, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy không an toàn. Cảm giác lo lắng ùa đến, trí óc cô bỗng chốc mơ hồ, và trong khoảnh khắc đó, cô tưởng rằng bọn bắt cóc đã tìm ra cô.

“Á!” Cô hoảng hốt hét lên

“Đừng đến gần! Các người là ai?!”

Y tá hoảng hốt lùi lại một bước, mặt cô gái trẻ đỏ bừng, tay cầm ống truyền dịch nhưng không dám tiến lại gần hơn.

“Cô Trình, tôi là y tá. Cô có sao không? Tôi chỉ vào để thay ống truyền dịch thôi.”

Trình Mộc Miên nhìn y tá, ánh mắt sợ hãi. Lúc này, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, và Hồ Nguyên Khải xuất hiện. Anh bước nhanh vào, vẻ mặt lo lắng khi nghe tiếng la hét của cô.

“Miên Miên!”

Hồ Nguyên Khải gọi tên cô. Anh nhanh chóng đến bên giường, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cô để trấn an.

“Em sao vậy? Tỉnh lại rồi hả?” Anh hỏi, rõ ràng là đã bị dọa khi thấy cô hoảng loạn như vậy.

Trình Mộc Miên nhìn anh, đôi mắt vẫn còn sợ hãi, nhưng khi nhận ra là Hồ Nguyên Khải, cô mới dần dần bình tĩnh lại. Lúc này, cô mới nhớ ra là mình đang ở bệnh viện và đã hiểu lầm y tá.

“Em… em xin lỗi,” cô lắp bắp, giọng vẫn còn run.

“Em… em chỉ tưởng là bọn…”

Hồ Nguyên Khải vội che miệng cô lại, tránh để cô nói thêm điều gì

“ Được rồi, anh hiểu rồi, anh hiểu mà”

Anh ngồi xuống bên giường bệnh, ôm cô vào lòng rồi ra hiệu cho y tá ra ngoài.

Y tá, hiểu rằng tình huống không có gì nghiêm trọng, liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người. Hồ Nguyên Khải tiếp tục ôm Trình Mộc Miên, vỗ về cô, anh dùng chất giọng trầm ấm của mình xoa dịu cô.

“Em không sao chứ? Đừng sợ, anh ở đây rồi,”

Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô qua từng hơi thở.

Trình Mộc Miên cảm thấy một phần nào đó sợ hãi đã tan biến khi nghe thấy giọng anh. Cảm giác an toàn trong vòng tay của Hồ Nguyên Khải khiến cô từ từ bình tĩnh lại.

“Em… chỉ là… không biết có chuyện gì xảy ra với mình nữa”

“Em sợ quá, một mình em ở đây… em cảm thấy cô đơn lắm, Nguyên Khải…”

Hồ Nguyên Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mắt anh nhìn chăm chú vào cô, bên trong mắt anh toàn là tình yêu anh dành cho cô

“ Được, vậy ta về nhà nhé”

Ngay trong đêm, anh chuẩn bị hành lý, sắp xếp hết tất cả đồ đạc để đưa cô về nhà. Trình Mộc Miên được đưa lên xe một cách an toàn. Lúc nãy vì sợ cô lại giật mình, nên các y tá đã cho cô uống một viên thuốc an thần chắc có lẽ vì vậy mà bây giờ cô nằm gọn trong lòng Hồ Nguyên Khải ngủ rất say.

“ Khu chung cư Sun Park, đường số 14”

“ Vâng”

Anh giữ chặt Trình Mộc Miên trong lòng, để nếu như cô còn hoảng sợ mà giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy anh, cô sẽ được an ủi. Dù anh không chắc cô sẽ an tâm hơn khi người đang ôm cô là Hà Đức Minh hay không, nhưng anh chắc chắn anh sẽ ôm lấy cỗ

Lái xe cẩn thận điều khiển phương tiện, thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu nhìn vị bác sĩ ngồi phía sau đang đặt toàn bộ tâm tư vào cô gái này.

“Chúng ta tới rồi, thưa anh” tài xế thông báo.

“ ừm”

Hồ Nguyên Khải gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú vào Trình Mộc Miên đang ngủ say trong lòng mình. Anh nhẹ nhàng bế cô xuống xe, cẩn thận từng bước đi vào khu chung cư Sun Park. Tiếng bước chân anh vang lên trong hành lang yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ ảo của đèn trần chiếu rọi lên gương mặt đang ngủ say của Trình Mộc Miên.

Khi đến trước cửa căn hộ, Hồ Nguyên Khải xoay người, cố gắng mở khóa mà không để cô giật mình. Anh bước vào, đặt cô nằm xuống chiếc giường trong phòng ngủ đã được chuẩn bị sẵn. Tấm chăn ấm áp nhanh chóng được anh kéo lên che kín người cô. Cô khẽ cựa mình, đôi mi run run.

Anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô. Tay anh vô thức vuốt nhẹ lên mái tóc cô.

“ Miên Miên, nếu em cần anh…hãy gọi tên anh đi…”

Câu nói được thốt ra từ miệng Hồ Nguyên Khải trong vô thức.

“ Để…để anh biết em cần anh…”

Cảm thấy cảm xúc của mình không ổn, Hồ Nguyên Khải định bỏ đi thế nhưng vừa mới chạm vào tay nắm cửa, ở phía sau lưng, Trình Mộc Miên đột nhiên lên tiếng.

“ Nguyên Khải”

Hồ Nguyên Khải sững người lại. Giọng nói của Trình Mộc Miên như xuyên qua sự yên lặng, đánh thức mọi cảm xúc trong anh. Anh quay đầu lại, ánh mắt đầy bất ngờ nhìn về phía cô.

Cô nằm trên giường, ánh mắt mơ màng.

“ Đừng đi…”

Hồ Nguyên Khải bước chậm lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh cô. Tay anh nắm lấy tay cô.

“ Anh đừng rời đi như cách mà Đức Minh bỏ đi có được không?”

“Anh không đi đâu. Anh ở đây với em”

“ Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều”

Cuối cùng Trình Mộc Miên cũng quyết định quên đi Hà Đức Minh. Có lẽ lúc bà Trình lúc vứt chiếc vòng vàng của cô xuống sông là muốn tốt cho cô. Muốn cô quên đi những ký ức buồn, muốn cô tập làm quen dần, muốn cô đối mặt với sự thật.

Cô khẽ siết lấy bàn tay của Hồ Nguyên Khải

“ Từ ngày mai…từ ngày mai nhà chúng ta chỉ cần một phòng ngủ thôi, nhé”

...----------------...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***