Buổi sáng hôm đó, Trình Mộc Miên thức giấc trên giường, cô bị ánh nắng bên ngoài làm cho chói mắt. Ngay lập tức, có một bàn tay to lớn chắn trước mắt cô, ngăn cho những tia nắng kia làm cô khó chịu. Trình Mộc Miên quay sang bên phải, cô nhìn thấy Hồ Nguyên Khải đã mĩm cười nhìn mình.
Đêm qua, Hồ Nguyên Khải đã ở lại trong phòng của Trình Mộc Miên, ngồi bên giường cô cho đến khi cô ngủ say. Anh không nỡ rời đi, sợ rằng nếu mình bỏ cô một mình, nỗi sợ hãi trong cô sẽ quay trở lại.
“ Chào buổi sáng, Miên Miên của anh”
“ Nguyên Khải”
Trình Mộc Miên khẽ gọi tên anh, giọng nói còn ngái ngủ. Cô chớp chớp đôi mắt, ánh nhìn dần trở nên rõ ràng hơn. Hình ảnh người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng bên cạnh làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Em dậy rồi à? Ngủ có ngon không?” Hồ Nguyên Khải hạ tay xuống
“Anh…ngủ cùng em sao?”
Trong lòng cô có chút áy náy, anh đã có một ca phẫu thuật rất dài, vừa phải bế cô về gừa phải dỗ dành cô nữa.
“Ừ, anh xin lỗi nếu em không thích…” anh đáp nhẹ nhàng
“Anh đã hứa sẽ ở bên em mà. Đêm qua thấy em ngủ yên như vậy, nên anh không nỡ rời đi.”
Cô im lặng một lúc, chẳng biết nói gì
Trình Mộc Miên lặng im, cô nhìn Hồ Nguyên Khải với một sự ngập ngừng. Trong lòng cô có chút cảm động, cũng có một chút bối rối. Mặc dù đã quen với sự quan tâm của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng khi anh ở lại bên cạnh mình suốt đêm.
“Anh không mệt sao?” Cô khẽ hỏi
“Cả đêm không ngủ, anh phải nghỉ ngơi chứ.”
Hồ Nguyên Khải nhìn cô, đôi mắt anh dịu dàng
“ Ai nói anh không ngủ? Được nằm cạnh em, anh chợp mắt cũng cảm thấy ngon”
Trình Mộc Miên cảm nhận được sự kiên nhẫn và tình cảm mà anh dành cho mình.
“ Phải rồi, anh sẽ đi nấu đồ ăn sáng. Em đi đánh răng, rửa mặt rồi ra phòng khách đợi anh nhé”
“ Anh, ăn sáng xong…anh mang đồ qua đây nhé.”
“ H-hả?” Hồ Nguyên Khải ngớ người ra
“ Lúc tối ý…anh mang đồ qua phòng em ngủ đi…từ giờ về sau luôn”
Một nụ cười rất tươi từ từ hiện lên trên mặt anh. Hồ Nguyên Khải nhanh chóng gậy đầu. Anh đã ước điều này từ rất lâu. Ước rằng cô có thể để anh bước vào tim, ước rằng họ có thể ngủ chung một chiếc giường.
Cô bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt, dù ở trong nhưng cô vẫn ngửi được mùi thơm từ bếp, nơi Hồ Nguyên Khải đang nấu ăn. Cô bước ra phòng khách, ngồi bịch xuống sofa. Cố gắng nhìn vào trong bếp, nhìn thấy bóng lưng anh đang lúi cúi nấu ăn, Trình Mộc Miên khẽ cười.
Cô đứng dậy, bước vào bếp, định giúp anh một tay, nhưng Hồ Nguyên Khải đã quay lại, ngăn cô lại.
“Miên Miên, em ngồi nghỉ đi. Anh sẽ làm xong rất nhanh.”
Trình Mộc Miên mỉm cười, gật đầu rồi lại quay ra sofa, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi anh. Cô nhìn anh trong im lặng. Anh nhanh chóng mang thức ăn ra.
“ Em mới xuất viện về, tạm thời thì những ngày này hãy ăn cháo nhé. Khi nào khoẻ, anh sẽ đổi món”
“ Ừm”
Trình Mộc Miên lấy muỗng múc một miếng nhỏ đưa lên miệng. Cảm giác ấm áp từ bát cháo nóng hổi truyền đến, Trình Mộc Miên cảm thấy thật dễ chịu. Mùi hương thơm của gạo, thịt bằm và gia vị nhẹ nhàng
“ Vừa miệng em chứ”
“ Nó rất ngon, anh cũng ăn đi”
Cô múc một muỗng rồi đưa cho anh. Hồ Nguyên Khải khựng lại, nếu như giờ anh ăn muỗng chào này của cô, hai người họ có được xem là hôn gián tiếp không?
“ Ưm, ăn đi”
Anh cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt của cô rồi chậm rãi đưa muỗng cháo lên miệng. Cảm giác ấm nóng và hương vị thơm ngon từ cháo khiến anh thở phào.
“ Ngon…”
“ Anh yêu em từ lúc nào?”
Đột nhiên Trình Mộc Miên đặt chiếc muỗng trên tay xuống. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trông đợi câu trả lời.
“ S-Sao em…lại hỏi như vậy?”
Hồ Nguyên Khải ngập ngừng một lúc, đôi mắt anh nhìn xuống muỗng cháo trong tay, rồi lại ngước lên nhìn cô.
“ Tò mò thôi…”
“ Từ nhỏ. Từ lúc mà em bảo vệ anh khỏi đám bắt nạt ấy…”
“ Lúc nào thế?”
Câu hỏi này khiến anh chùng xuống. Hồ Nguyên Khải nhớ rõ ngày đó mồn một, vậy mà cô chẳng nhớ gì. Nhìn khuông mặt bí xị của anh, Trình Mộc Miên bật cười.
“ Em-em sao lại cười?”
“ Bởi vì anh trông như sắp khóc vậy”
Nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, trong lòng anh bỗng trở nên nhẹ nhõm. Cô ấy cười tươi như thế chắc chắn là đã chấp nhận anh rồi. Đây chính xác là nụ cười đã khiến anh rung động vào 14 năm trước. Chính nó! Nó đã cướp đi trái tim của Hồ Nguyên Khải suốt ngần ấy năm.
Ba mẹ hai bên là bạn thân, tuy nhiên hai đứa con của họ thì không ưa nhau. Gặp nhau là lại chí choé nên hai bên hạn chế cho hai đứa trẻ này gặp mặt. Rồi cả hai cùng thi vào cấp ba, Hồ Nguyên Khải thi vào trường hạng 1 còn Trình Mộc Miên thi vào trường trọng điểm nhưng không may rớt. Thế là cả hai học cùng trường nhưng khác lớp.
Sau khi thi trượt trường trọng điểm, ngày nào Trình Mộc Miên cũng mang bộ mặt ủ dột đi học. Hôm đó, cô đi qua một con ngõ nhỏ, đột nhiên dừng lại. Cô nghiêng đầu nhìn vào trong, một đám học sinh nam đang bắt nạt một học sinh khác. Vốn dĩ không quan tâm nhưng khi nhìn kĩ lại thì mới nhìn rõ đó là Hồ Nguyên Khải.
Chẳng ưa nhau nên cô đã định bỏ đi rồi, vậy mà lương tâm không cho phép.
“ Này!”
Trình Mộc Miên ném chiếc cặp của mình vào người tên cầm đầu.
“ Trên đời này chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu ta thôi”
Tất cả bọn họ quay lại, ngỡ ngàng nhìn cô. Lúc này, Hồ Nguyên Khải cũng ngẩng lên, bất ngờ khi thấy cô đứng đó.
“ Nhìn cái gì? Mau đứng lên rồi qua đây?”
Hồ Nguyên Khải run rẫy đứng lên rồi nhanh chóng chạy qua phía Trình Mộc Miên.
“ Cậu không sợ hả?” Anh thì thầm
“ Sợ chứ…”
“ Mày…mày ăn gan hùm đúng không?!!”
Bọn bắt nạt lập tức chạy đến, không kịp nghĩ nhiều, cô nắm lấy tay anh bỏ chạy.
Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải chạy vội qua ngõ nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng chân đuổi theo phía sau, những lời mắng chửi vọng lại. Cả hai không dám quay lại nhìn, chỉ biết chạy nhanh hơn, tránh xa khỏi nhóm học sinh nam kia.
“Cảm ơn…” Hồ Nguyên Khải thở hổn hển, nhìn cô với ánh mắt đầy cảm kích. Anh không thể tin được rằng cô, người mà trước đó họ luôn cãi vã, lại đứng ra giúp mình trong tình huống như vậy.
“ Ôi trời!” Hai chân cô khuỵ xuống đất. Tim đập muốn bung ra ngoài. Thật ra cô sợ muốn chết!
“ Cậu có sao không vậy?” Hồ Nguyên Khải hỏi cô
“ Không sao. Nhưng mà mất cái cặp rồi…ôi trời, cái cặp của tôi, mai lấy gì đi học đây?”
“ H-hay lấy cặp của tôi đi” Hồ Nguyên Khải trấn an
Đột nhiên cô bật cười thành tiếng. Hồ Nguyên Khải lập tức ngớ người, cô bạn này anh đã quen rất lâu rồi nhưng mà sao hôm nay khi nhìn thấy cô ấy cười…lại đẹp như thế chứ?
Kể từ ngày hôm đó, ngày nào anh cũng kiếm cớ đi qua lớp cô. Dù lớp thường và lớp chọn cách nhau cả một dãy phòng dài. Mỗi khi lớp hết phấn là chạy qua lớp chọn xin phấn khiến giáo viên nhớ mặt luôn.
Vì còn quá buồn khi thi trượt trường trọng điểm nên cô không để ý đến anh. Hết cách, Hồ Nguyên Khải chỉ có thể dùng đến mỹ nam kế. Tham gia vào cao lạc bộ âm nhạc. Nữ sinh cả trường ai cũng mê mệt anh, chỉ có Trình Mộc Miên là không.
“ Cậu ta thì có gì mà thích chứ?”
“ Miên Miên à, Nguyên Khải hát hay lắm đó, còn đẹp trai nữa”
“ Tôi nói cậu nghe, sống trong chăn mới biết chăn có rận. Cậu ta á hả? Được cái mã thôi…”
Hồ Nguyên Khải vò đầu bức tai mà vẫn không tài nào lấy lòng được Trình Mộc Miên, anh đành đăng ký thi Y vì nghĩ cô sẽ nối nghiệp gia đình mà làm bác sĩ, nào ngờ cô lại bẻ lái sang học sư phạm.
Cuối cùng anh cũng từ bỏ khi nghe tin cô có chồng. Nhưng thánh nhân đãi kẻ khù khờ, không ngờ một năm sau, đối tượng xem mắt của mình lại là cô.
“ Trình Mộc Miên?”
“ Hồ Nguyên Khải?!”
Oan gia ngõ hẹp!
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***