Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chương 13



Dù không trực tiếp nhưng Trình Mộc Miên vẫn được các cảnh sát trong khu vực bảo vệ. Nhà hết đồ ăn rồ, cô và Hồ Nguyên Khải xuống siêu thị để mua nguyên liệu cho bữa tối. Cô xuống dưới nhà đi siêu thị một chút mà đã có hai cảnh sát mật đi theo rồi.

“ Anh, em mua snack được không?”

Cô quay sang hỏi Hồ Nguyên Khải

“ Em lấy đi”

Trình Mộc Miên mím môi thích thú. Cô lập tức lấy trên kệ xuống 5 gói, mỗi vị một gói. Ngay khi định bỏ 5 gói bánh vào xe đẩy thì cô bị anh ngăn lại.

“ Em chỉ được mua hai gói”

“ Tại sao?”

“ Ăn mấy món này không tốt đâu”

“ Nhưng em muốn ăn hết”

“ Không, em ăn 2 vị này trước đi, hôm sau anh mua 3 vị còn lại cho”

“Em cứ tưởng anh sẽ để em ăn thỏa thích chứ”cô nói, giọng có chút nũng nịu.

“ không phải anh tiếc tiền với em, anh đang lo cho em nên mới không cho em ăn nhiều. Mấy món đồ này thì ngon đó nhưng ăn nhiều thì sẽ béo”

“ Ưm”

Cô bỏ đi trước mặc anh đẩy theo xe hàng phía sau, Hồ Nguyên Khải hết cách nên đành thuận theo ý cô, mua 5 gói bánh về nhà.

Về đến nhà rồi, bữa tối cũng nấu xong, ăn xong luôn rồi. Giờ mới đến tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay, ngủ chung. Cả hai đứng trước giường ngủ, ai cũng lúng túng khó xử. Dù cô là người khởi xướng chuyện này nhưng cô còn lúng túng hơn cả anh.

“ Giờ…chúng ta ngủ chứ nhỉ, khuya rồi…10 giờ rồi Miên Miên” Hồ Nguyên Khải nói

“ Ừ, ngủ…ngủ thôi. Anh muốn nằm trong hay nằm ngoài?”

“ Anh nằm ngoài”

Cô gật đầu, rồi cả hai cùng bước vào giường. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng. Hồ Nguyên Khải nằm nghiêng một chút, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong khi đó, Trình Mộc Miên cố gắng tìm một vị trí thoải mái.

“ Miên Miên, nếu em thấy không thoải mái, anh sẽ ngủ ở ngoài sofà” Hồ Nguyên Khải cất tiếng

“ Đừng, anh phải ở đây…”

Cả hai lại lặng lẽ nằm xuống, nhưng giờ đây, không khí có vẻ bớt căng thẳng. Họ nằm gần nhau hơn một chút, trong sự an yên của một đêm tối.

15 phút

30 phút

45 phút

1 tiếng

Mắt của Trình Mộc Miên vẫn không nhắm nỗi. Quá khó ngủ! Cô quay sang nhìn anh, Hồ Nguyên Khải hình như đã ngủ rồi. Cô đoán thế vì chỉ nhìn thấy tâm lưng của anh.

“ K-khải…” cô gọi anh

Chỉ là bâng quơ gọi thôi như không ngờ chỉ ba giây sau, đối phương đã đáp lại.

“ Ừm”

Trình Mộc Miên hơi giật mình vì sự phản hồi nhanh chóng của Hồ Nguyên Khải. Cô quay sang, nhìn thấy anh vẫn nằm đó, ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ chiếu lên gương mặt anh, khiến cho nó trở nên rất dịu dàng.

“ Anh chưa ngủ à?”

“ Anh cũng không ngủ được.”

Hồ Nguyên Khải trả lời. Trình Mộc Miên lặng lẽ quan sát anh một lúc, rồi khẽ cười.

“ Hay là…anh ôm em nhé…”

“ Hả?”

“ Ý anh là…theo khoa học…ôm nhau sẽ giúp ngủ ngon hơn”

Trình Mộc Miên bật cười. Hình như bác sĩ ai cũng khô khan thì phải, ông Trình-ba cô cũng là bác sĩ, cũng khô khan lắm. Tình cảm thì nhiều rồi đó nhưng cách thể hiện thì lúc nào cũng “ khoa học”.

Cô quay lưng lại vào tường rồi nói

“ Em chưa sẵn sàng đối mặt…nhưng anh muốn ôm thì ôm đi”

Anh khẽ dịch người lại gần, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua người cô, để lại một khoảng cách vừa đủ để không khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Như thế này…được chưa?” anh hỏi

Trình Mộc Miên cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của anh, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn một chút.

“Ừm…cũng ổn…nhưng mà xa quá”

Đã lâu rồi cô không được người khác ôm như thế này. Kể từ sau khi Hà Đức Minh ra đi, ngày nào cô cũng khó ngủ. Có đêm phải dùng đến thuốc an thần, nhưng có lẽ đêm nay không cần nữa.

Anh nhích lại gần thêm chút nữa, Trình Mộc Miên chỉnh lại tay anh cho đúng vị trí.

Cả hai im lặng một lúc lâu. Không ai nói với ai câu nào.

“ Như thế này coi bộ…thoải mái hơn thật” Anh nói nhỏ

“ Ừm…”

Tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng làm cả hai cảm thấy buồn ngủ. Trình Mộc Miên nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp thở đều đều của anh. Cảm giác gần gũi này thật khác lạ

“Miên Miên…”

Hồ Nguyên Khải đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Dạ?” cô khẽ đáp, vẫn quay người vào tường, không quay lại nhìn anh

“Nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, em nhớ phải nói với anh, được không? Đừng giữ trong lòng một mình.”

Trình Mộc Miên hơi bất ngờ trước lời nói của anh

“Em biết rồi…”

Anh lim dim chìm vào giấc ngủ, mùi hương tóc của cô là thứ mà anh vẫn luôn nhớ nhung. Mười bốn năm rồi anh mới được ngửi lại mùi hoa hồng này.

Hồ Nguyên Khải siết nhẹ vòng tay. Trong bóng tối, dù không nhìn thấy nhau, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp của đối phương. Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tìm đến, và lần này, họ đều chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng.

Hồ Nguyên Khải nói đúng, ôm nhau giúp ngủ ngon hơn. Giấc ngủ dần kéo cả hai vào một thế giới khác, nơi những âu lo tan biến và chỉ còn lại sự bình yên. Đây có lẽ là khởi đầu cho một câu chuyện mới, nơi quá khứ dần lùi xa và hiện tại trở thành niềm hy vọng.

...----------------...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***